Lúc ta phải về, Bạch Tuyết bảo ta lần sau cứ trực tiếp tới phòng nàng, thức ăn lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng.

Hành động tri kỳ này của nàng làm ta cảm nhận được ấm áp đã lâu chưa có.

Người đối tốt với ta như vậy chỉ có mỗi mẹ của ta.

Lần này ta trở về rất thuận lợi.

Hai thị vệ canh cửa ngủ say như chết.

Nhưng ta xem nhẹ một chi tiết, không còn tiếng ngáy nữa.

Qua đêm đó, Hoàng Hậu càng ngày càng tới nhiều hơn.

Kỳ quái chính là không còn thấy hai thị vệ ngoài cửa nữa.

Hơn nữa dù Hoàng Hậu có tới nhiều, nhưng không đến vào đêm khuya như trước kia nữa.

Bởi vậy ta có thể tìm Bạch Tuyết chơi mỗi đêm.

Hôm nay, như bình thường thị nữ vẫn tới lau thân và gọng kính cho ta.

Nàng còn mang theo một chồng điểm tâm.

Là bánh su kem ta thích nhất.

Lúc đi thị nữ cũng không mang su kem theo.

Bánh su kem hình như vừa mới ra lò không bao lâu, tản ra mùi thơm mê hoặc.

Mùi thơm này xông thẳng vào lỗ mũi ta, quyến rũ đến mức ta lập tức cảm thấy đói.

Tối hôm qua Bạch Tuyết cứ một hai phải lôi kéo ta nói chuyện phiếm, ta cũng chưa ăn được gì nhiều.

Nhẫn nại được một lúc, ta quyết định tước vũ khí đầu hàng.

Một đĩa nhiều bánh vậy mà, ta trộm ăn một cái chắc là sẽ không bị phát hiện đâu.

Qua năm phút.

Ta nhìn cái mâm rỗng tuếch yên lặng biến trở về thành gương.

Không sao, không sao.

Ai mà nghĩ một cái gương có thể ăn được điểm tâm đúng không?

Tượng tượng đến đây, ta yên tâm thoải mái hơn hẳn.

Tới chiều, hoàng hậu lại đến.

Đầu tiên nàng nhìn cái khay trống trên bàn, sau đó phá lệ cầm khăn tay lau mặt gương cho ta.

Làm sao vậy?

Sáng nay thị nữ đã lau sạch rồi mà?

Không phải ta không thích cảm giác bị lau chùi.

Nhưng hoàng hậu như vậy làm ta cảm giác nàng đang ghét bỏ ta.

Hơn nữa nàng có bao giờ tự mình lau chùi cho ta đâu?

Hoàng hậu lau xong, dường như cảm thấy thật vừa lòng. Khóe miệng nâng lên.

“Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được giường như ta?”

“Đương nhiên là ngài, hoàng hậu yêu quí của ta”

Nghe được câu trả lời, hoàng hậu đột nhiên tới gần ta: “Cho là vậy đi, gương thần, nhớ kỹ lời ngươi nói”

Hành động của hoàng hậu dọa ta giật cả mình.

Không đợi ta hoàn hồn, nàng thấp giọng cười khẽ: “Gương thần a, lần sau ăn vụng nhớ chùi mép”

Lòng ta lộp bộp một cái.

Lần này ta xong đời rồi.

------

Tim ta đập liên hồi, mồ hôi lạnh ứa ra.

May mắn hiện tại ta chỉ là một cái gương, bằng không sắc mặt ta chắc chắn trắng bệch.

Ta không dám nói gì, định lừa dối cho qua chuyện.

Nhưng hoàng hậu không định buông tha cho ta.

Thấy ta không nhúc nhích, ngón tay thon dài của nàng gõ gõ khung kính: “Ngươi muốn ta đập nát ngươi sao?”

Nàng dùng ngữ khí bình tĩnh nhưng vô cùng tàn nhẫn.

Đập nát gương? Ta phải làm sao bây giờ?

Ta còn phải đi hết nội dung truyện, lỡ đâu đập nát rồi ảnh hưởng đến cốt truyện thì sao?

Hoàng hậu sai thị nữ đưa cho nàng cây búa.

Lúc này ta mới biết nàng không có nói giỡn với ta.

“Hoàng hậu!”
Ta không kịp nghĩ nhiều, ngay trước mặt nàng biến thành hình người.

Hoàng hậu đạt được mục đích, sai thị nữ cầm cây búa ra ngoài.

Ta cúi thấp đầu, không dám nhìn nàng.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm ta, thậm chí còn đi một vòng xung quanh ta.

“Thật không nghĩ tới gương thần của ta có thể biến thành người, nhan sắc còn rất đẹp”

Thanh âm của hoàng hậu vang lên ẩn chứa một chút hưng phấn.

Ta ngay lập lức run rẩy như cái sàng sàng lúa.

“Run cái gì? Ngươi sợ ta sao?” Hoàng hậu hạ lưng, đưa mặt tới gần sát tai ta nói.

Lúc này ta mới phát hiện mình chỉ cao đến bả vai nàng.

Ta sợ hãi dịch sang bên cạnh: “Không...”

Lời nói này của ta chẳng có sức thuyết phục nào.

Hoàng hậu đương nhiên cũng không tin.

Nàng nhíu mày: “Ngươi là của ta, không cần phải sợ ta”

Sau đó nàng như nhớ tới chuyện gì, lạnh lùng nói: “Ngươi đã là của ta, vậy ngươi tất nhiên không được lén gặp mặt Bạch Tuyết”

Nàng dừng một chút: “Ngươi có biết là ta chán ghét Bạch Tuyết không?”

Nhắc tới Bạch Tuyết, sắc mặt hoàng hậu cũng không quá tốt.
 

Sau khi thân phận bại lộ, tần suất hoàng hậu đến gặp ta ngày càng thường xuyên.

Thậm chí còn hay bắt ta biến thành hình người rồi cùng ta ăn cơm.

Nàng nói: “Bạch Tuyết có thể cùng ngươi ăn cơm, ta cũng có thể”

Ta: “...”

Không, Bạch Tuyết chỉ nhìn ta ăn mà thôi.

Hoàng hậu quyết tâm không cho ta gặp Bạch Tuyết.

Chỉ cần nàng không có trong phòng thì ngoài cửa nhất định sẽ có trọng binh canh gác.

Lúc này ta mới hiểu được hai tên binh lính lúc trước chính là ngụy trang.

Có lẽ hoàng hậu sớm đã hoài nghi thân phận của ta.

“Ai~”

Ta thở dài một hơi, đem miếng thịt lên miệng cắn một cái.

May mắn là hoàng hậu còn có chút lương tâm, không bắt ta chịu đói, nếu không ta sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play