Nhưng “Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất”
Lần này ta lén chạy ra ngoài không thể bị uổng phí.
Cho nên ta an tâm gắp đồ ăn trên bàn, cắn một miếng.
Cũng không biết đầu bếp của lâu đài tìm được ở chỗ nào.
Thịt nướng sao có thể thơm như vậy?
Chất thịt ngon, mọng nước.
Cắn một ngụm, hương thơm đọng lại trên đầu lưỡi.
Vì quá ngon ta không kìm được ăn quá nhanh, xíu chút nữa đã nghẹn.
Ta ho khù khụ, bên cạnh có một chén nước đưa qua.
Ta cuống quít nhận lấy uống mấy ngụm.
Qua một lúc lâu, cuối cùng cũng thở được.
“Bạch Tuyết, cảm ơn ngươi nha!” Ta thở phào một hơi nói.
“Bạch Tuyết?”
Câu hỏi này, mà thanh âm này...
Ta sợ tới mức nhanh chóng xoay người lại.
Quả nhiên.
Ta trừng lớn mắt, không khống chế nổi biểu cảm của mình nữa.
Vừa mới đưa nước cho ta vậy mà mẹ nó lại là hoàng hậu.
Ta sợ tới mức quỳ rạp xuống đất “Hoàng hậu thứ tội!”
Hoàng hậu nhíu mày, trên mặt có chút ghét bỏ.
“Có thể lau khóe miệng của ngươi đi không?”
Nàng bảo ta đứng lên, đưa cho ta một cái khăn.
Ta: “Được”
Tuy rằng chân ta đang run cầm cập nhưng vẫn giả bộ bày ra bộ dáng bình tĩnh.
Ta nên nói gì bây giờ đây?
Ta là người mới tới?
Thật ra đây là chuyện ngoài ý muốn?
.....
Ta chìm đắm trong suy tư, hoàn toàn không phát hiện đôi mắt tối đen như mực của hoàng hậu đang nhìn ta chằm chằm.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Đến rồi đến rồi, hoàng hậu quả nhiên hỏi chuyện này.
“Ta là ... Ta là ...”
Ta cúi đầu, hai tay xoắn lại với nhau, nửa ngày không nói được lý do nào.
Chuyện hoàng hậu không có kiên nhẫn, ta so với ai là rõ ràng nhất.
Nhưng ta thật sự không nghĩ ra nên nói như thế nào!
Ngay lúc ta chuẩn bị vò mẻ không sợ nứt, một bàn tay trắng nõn non mịn đem ta kéo về phía sau.
Ta ngẩng đầu, chỉ thấy được cái ót đen thui mượt mà của Bạch Tuyết.
“Mẫu hậu, nàng là người của ta”
Vài ngày không thấy, Bạch Tuyết hình như lại lớn hơn rồi.
Lời nói của nàng làm ta cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn.
Biểu tình của hoàng hậu bổng trở nên khó đoán.
“Nga~ phải không?”
Nàng híp mắt lại suy nghĩ, đánh giá ta và Bạch Tuyết.
Bất giác, ta cảm nhận được một cỗ uy áp.
Đối mặt với hoàng hậu như vậy, Bạch Tuyết càng dựa gần hơn vào người ta.
Đem ta che kín lại.
Ta còn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát tỏa ra từ trên người nàng.
Âm thanh mềm mại, trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bạch Tuyết vang lên:
“Đúng vậy mẫu thân. Đây là thị nữ ta mới tìm được, chưa kịp báo cho mẫu thân”
Bạch Tuyết tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lời nói lại nghe ra chút mạnh mẽ.
Nhưng trong truyện cổ tích Bạch Tuyết đâu có tính cách đối nghịch với hoàng hậu thế này.
Ta thấy hoàng hậu cưỡng chế nghiêm mặt, che đi tức giận: “Đương nhiên có thể, bé con của ta”
Thật tốt quá .
Ta hơi thả lỏng mình.
Nguy cơ đã được giải trừ.
Sau khi diễn kịch trước mặt hoàng hậu, Bạch Tuyết đưa ta đến phòng của nàng.
Lúc ta tới thì phát hiện trong phòng Bạch Tuyết có rất nhiều đồ ăn.
Còn đều là món ta thích ăn.
“Bạch Tuyết!” Ta kích động gọi.
Bạch Tuyết nhìn bộ dáng ta, thiếu chút nữa không nhịn được cười: “Nhanh ăn đi!”
Nếu đã nói vậy thì ta cũng không khách khí nữa.
Vừa rồi vì sợ hãi, chưa ăn được mấy miếng thịt thượng hạng nào, bây giờ cuối cùng cũng có thể ăn no.
Bạch Tuyết ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn ta.
“Muội không ăn à?” Ăn một hồi lâu ta mới nhớ đến Bạch Tuyết.
Nàng lắc lắc đầu: “Tỷ ăn đi”
Tiểu Bạch Tuyết để lộ ra một khí chất thành thục không hợp với độ tuổi.
Như vậy không tốt nha!
Trong truyện cổ tích, Bạch Tuyết luôn rất đơn thuần, khờ dợi.
Ta vừa ăn vừa nghĩ, chẳng lẽ truyện cổ tích lừa ta?
“Lần này tỷ không để ta chờ lâu lắm...” Bạch Tuyết đột nhiên nói một câu.
“Ách” Ta ngừng động tác trên tay: “Thật có lỗi với muội”
Bạch Tuyết cầm lấy khăn tay trên bàn, giúp ta lau miệng.
“Không có việc gì, tỷ đã nói sẽ quay lại, ta tin tưởng tỷ. Bao lâu ta cũng chờ”
Ánh mắt trong suốt cùng lời nói của nó làm ta cảm động chết đi được.
Lần này ta hạ quyết định, ta phải dùng thời gian ít ỏi có thể ra ngoài của mình để bồi nàng.