Thời gian trong truyện cổ tích trôi qua thật mau.
Có thể nói thời gian chuyên môn chỉ để phục vụ cho tình tiết chính.
Ngoại trừ những tình tiết chính, thời gian còn lại đều mở máy gia tốc.
Trong nháy mắt, năm năm đã trôi qua.
Mà ngày mai chính là ngày hoàng hậu phái thợ săn giết chết công chúa Bạch Tuyết.
Ta nhéo nhéo mỡ bụng.
Quên đi, vẫn nên hưởng thụ thật tốt. Không bao lâu nữa sẽ trở về, sẽ không được muốn ăn là có thể ăn.
Ta suy nghĩ thông, ăn uống no đủ xong lại biến về gương thần, bắt đầu thực hiện chức trách của mình.
Trong năm năm này, mỗi ngày hoàng hậu đều đến vài lần.
Nhưng kì quái là vấn đề nàng yêu thích hỏi nhất thì không hỏi lại lần nào nữa.
Nhưng đêm nay nàng chắc chắn sẽ hỏi, nếu không ta cũng không còn biện pháp nào khiến nàng nổi sát tâm với Bạch Tuyết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng cửa phòng cũng bị đẩy ra.
Người vào đúng là hoàng hậu.
Nàng kéo làn váy bồng bềnh, chậm rãi đi đến trước mặt ta.
Nhìn trên bàn không còn tí đồ ăn nào, nàng đột nhiên hé miệng cười.
Chết tiệt, ta vậy mà cảm thấy nụ cười kia có chút sủng nịnh.
Đã thật lâu, hoàng hậu mới đối mặt với ta, hỏi ra câu hỏi quen thuộc:
“Gương kia ngự ở trên tường...”
Đúng, chính là như vậy, mau nói ra. Cõi lòng ta đầy mong chờ nhìn chằm chằm miệng đang đóng mở của hoàng hậu:
“Ngươi sẽ rời khỏi ta sao?”
Ta: ?
Ta bày vẻ mặt hoang mang, đúng là ta không biết nên làm gì để quay về.
Nhưng cái này đâu phải vấn đề chính? Tỷ tỷ, hỏi trọng điểm!
Đáng tiếc, hoàng hậu không nghe được tâm ý của ta.
Mà thân là gương thần, thì đã có người cầu thì tất nhiên phải trả lời.
Mà thân là một tên ăn nhờ ở đậu, ta chỉ có thể vi phạm nội tâm của mình.
“Ta vĩnh viễn ở bên ngài, hoàng hậu xinh đẹp của ta”
Hoàng hậu luôn bình thản bỗng sáng bừng mắt, ngữ khí của nàng cũng kích động hẳn:
“Thật tốt quá, gương thần, gương thần của ta chưa bao giờ nói dối”
Bộ dáng nàng như cây mùa xuân, giống như vừa nhặt được chuyện tình yêu nào vậy.
Ta không rõ vì sao hoàng hậu vui vẻ như vậy, nhưng hiện tại ta rất không vui vẻ.
Ta nhìn chằm chằm vào hoàng hậu, ngươi tiếp tục hỏi đi nha!
Thực rõ ràng, hoàng hậu với ta không có nửa điểm ăn ý.
Vì không muốn phá vỡ cốt truyện, ta chỉ có thể tự mình cố gắng:
“Công chúa Bạch Tuyết là nữ nhân xinh đẹp nhất thế giới này”
Lời nói đột ngột của ta làm cho hoàng hậu đứng đối diện ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Nàng đột nhiên lộ vẻ ngoan độc, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Quả nhiên, hoàng hậu tuyết đối sẽ không cho phép người nào xinh đẹp hơn nàng.
“Ngươi thích Bạch Tuyết?”
Ta còn đang đắc chí, hoàng hậu không biết vì sao lại đổ tức giận lên đầu ta.
Nhìn sắc mặt nàng, quả thực hận không thể ăn ta luôn.
Ta lại không tự chủ được run rẩy,
Mẹ nó, mỗi ngày run, run ra tật xấu luôn.
Vì bảo trụ mạng nhỏ, ta lại hóa thân thành con chó nhỏ.
“Ta vĩnh viễn yêu thích một mình ngài, hoàng hậu yêu quí của ta”
Lời nói ra, thật ngại với lương tâm.
Nhưng hiển nhiên, đối với hoàng hậu, nàng rất hưởng thụ những lời này.
Ít nhất lệ khí trên người nàng đã giảm rất nhiều.
Hoàng hậu đi rồi, ta mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Cảm giác hôm nay hoàng hậu cứ kì kì quái quái, thật không dám nghĩ tới nếu nói sai cái gì thì mạng nhỏ của ta cũng không giữ được.
Nhưng hoản hảo, ta xem như hoàn thành thành nhiên vụ.
Ngày mai nên tiến đến tình tiết chính thôi.
Tinh thần vẫn căng thẳng của ta thả lòng hẳn, làm cho ta có cảm giác buồn ngủ.
Ngay lúc khi ta chuẩn bị đi ngủ, cửa lại “kẽo kẹt” vang lên một tiếng.
Ta giật mình tỉnh táo lại.
Đến khi ta thấy rõ ai vào, ta thiết chút nữa rơi luôn xuống.
Bạch Tuyết nay đã trưởng thành, khoác trên mình chiếc váy công chúa màu trắng tiến lại gần ta.
Ngũ quan ngây ngô ban đầu đã nảy nở hoàn toàn.
Đôi môi đỏ mọng. Còn có đôi mắt long lanh động lòng người.
Quả thực đẹp đến mức ta không thể thốt lên câu.
Nàng càng đến gần, ta phát hiện ra tỉ lệ cơ thể của Bạch Tuyết không khỏi quá đẹp đi.
Chân thon dài, thoạt nhìn có khả năng còn cao hơn cả hoàng hậu.
Ta tự nhiên cảm thấy buồn, thức ăn của lâu đài này thần kỳ như vậy sao?
Tại sao hoàng hậu rồi Bạch Tuyết một người so với một người đều cao như vậy, áng chừng phải trên 1m8.
Không đúng, ta ăn nhiều năm vậy cũng có thấy cao thêm được tí nào đâu?
Bạch Tuyết cách ta còn một đoạn ngắn thì dừng lại.
Ngay sau dó, ta thấy nàng hơi mở miệng:
“Gương kia ngự ở trên tường...”
Thì ra đứa nhỏ này cũng tới để hỏi gương thần.
“Trên thế gian này, người ngươi yêu nhất là ai?”
Ta: ?
Mới vừa tiễn một vị đại phật, lại thêm một vị nữa.
Ta quả thực rất rất hoang mang.
Hai mẹ con này hôm nay uống lộn thuốc gì rồi?
Một lúc trầm mặc dài qua đi, Bạch Tuyết hỏi lại một lần nữa.
Lần này hiển nhiên tính tình không tốt như lúc đầu.
Vừa nói vừa rút dao ra.
Được rồi, ta nhận thua. Thật sự sợ các nàng.
“Công chúa điện hạ yêu quí, trên thế giới này, người ta yêu nhất là ngài!”
Tùy cơ ứng biến là ưu điểm của ta.
Sau khi ta nói hết câu, dao trong tay Bạch Tuyết rơi xuống đất.
Tay nàng run nhè nhẹ, môi khẽ mở run run, nửa ngày không nói nên câu.
Hình như nàng quá kích động.
Làm sao vậy? Lời nói của ta làm cho nàng khiếp sợ vậy sao?
Thật lâu sau, Bạch Tuyết mới hồi phục tâm tình của mình.
Nàng mấp máy miệng, cuối cùng chỉ nói ra bốn chữ: “Ta tin tưởng ngươi”
Một ngày không thể tưởng tượng được, rốt cuộc cũng qua đi.
Ngày hôm sau, tất cả sự việc vẫn diễn ra như cũ.
Bởi vì ta là gương thần, nên ta có thể nhìn tình tiết này từ đầu tới cuối.
Ta thấy hoàng hậu phái thợ săn đưa Bạch Tuyết vào sâu trong rừng rồi ám sát.
Thợ săn vừa nhìn thấy Bạch Tuyết thì hiển hiên đã bị rung động trước dung mạo của nàng, sững người tại chỗ.
Mãi một lúc sau, hắn mới khôi phục ý thức.
Bạch Tuyết đi phía trước đưa lưng về phía thợ săn.
Thợ săn nắm chặt cây đao trong tay, vẻ mặt do dự.
Ta thấy hắn rối rắm một lúc, cuối cùng buông lỏng tay đang nắm chặt đao.
Cùng lúc đó, một cây chủy thủ sắc bén đâm vào ngực thợ săn.
Bạch Tuyết lộ vẻ ngoan độc: “Thật có lỗi, có người quan trọng còn đang đợi ta, ta không thể chết được!”
Thợ săn trừng lớn mắt, sau đó ngã xuống.
Bà mẹ!
Ta không thể tin vào mắt mình nữa.
Đóa Bạch liên hoa nhu nhược Bạch Tuyết vậy mà lại giết người!
Bị hình ảnh máu tươi kích thích, ta nhanh chóng ngừng xem nữa.
Rõ ràng trong ấn tượng của ta, Bạch Tuyết không phải là như thế.
Cho dù nàng biết thợ săn muốn giết nàng, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không làm ra việc giết người này.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?