Ngày đầu tiên sau khi được bỏ lệnh cấm, ta liền kiếm chế không được dục vọng đang rục rịch của mình.
Vì phòng ngừa chuyện trước đây phát sinh lần nữa.
Lần này, ta cố ý đợi hoàng hậu đi ra trước, ta theo phía sau.
May mắn nàng lần này tới trễ, cho nên lúc ta đi vào phòng bếp, bên trong đã không còn ai.
Nhưng đồ ăn vẫn như trước rất nhiều, còn đều là món ta thích ăn.
Đã một tháng không được ăn gì, ta hận không thể ăn hết tất cả.
Bỗng nhiên, một cánh tay trắng như tuyết chắn trước mặt ta.
Xong đời, bị phát hiện rồi!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Não ta nhanh chóng suy nghĩ lý do thoái thác.
Cuối cùng bên tai vang lên thanh âm quen thuộc:
“Tại sao bây giờ ngươi mới đến?”
Là Bạch Tuyết!
Thật tốt quá, ta nhẹ nhàng thở ra.
Ta quay đầu lại, một tháng không gặp Bạch Tuyết đã trưởng thành thêm một chút.
Quả nhiên con nít mỗi ngày là một kiểu, một ... không...
Sao không chú ý một tý nàng đã cao như vậy rồi?
Ta đẩy cánh tay đang che trước mặt mình ra.
“Làm sao? Muội không cho ta ăn à?”
Nói xong ta lập tức đưa tay gắp miếng thịt trước mặt.
“Không cho phép ăn”
Âm thanh của Bạch Tuyết vang lên từ phía sau, còn ẩn chứa tức giận.
Ta xoay người nhìn Bạch Tuyết: “Làm sao vậy? Ta cảm giác hình như có người đang tức giận nha?”
Quả nhiên, Bạch Tuyết với vẻ mặt không hài lòng đứng phía sau ta.
Sau khi ta nói xong, cảm giác mặt nàng càng đen hơn.
“Sao ngươi lâu như vậy mới đến?” Thật lâu sau, thanh âm mới lại vang lên.
Thì ra là ta mãi không tới nên mới tức giận, không lẽ nàng một mực chờ ta sao?
“Mỗi ngày ta đều đợi ngươi, nhưng ngươi vẫn không tới”
Bạch Tuyết than thở, cái miệng nhỏ bất mãn dẩu cao.
Ta không có nghĩ tới việc đứa nhỏ này lại tích cực như vậy, vậy là quả thật do ta không đúng.
“Thực xin lỗi, ta có chút việc bận. Một tháng này ta không có biện pháp ra ngoài, muội xem, ta không phải vừa ra để tới tìm muội sao?”
Ta thấy Bạch Tuyết có vẻ đã tin tưởng.
“Thật sự? Việc đầu tiên ngươi làm sau khi ra ngoài là tới tìm ta?” Bạch Tuyết hỏi.
“Đương nhiên”. Ta đáp lại.
Nghe vậy sắc mặt của Bạch Tuyết trở nên tốt hơn nhiều.
Không chỉ nhắc ta ăn cái này cái kia, còn đi theo ta nói một đống lời vô nghĩa.
Cuối cùng lúc ta đi còn phải bắt ta lần sau nhất định phải tới tìm nàng.
Ta đồng ý với nàng.
Dù sao không chỉ có nàng đợi ta, còn có đồ ăn ngon nữa.
Ăn uống no đủ, cảm nhận lại sắp phải biến về, ta vội vội vàng vàng chạy về phòng của mình.
Bởi vì chạy quá nhanh, ta chỉ cắm mặt nhìn đường, đụng phải một người.
Mà người này không phải người lạ.
Con mẹ nó vậy mà lại là hoàng hậu!
Ta bị đụng té ngã trên đất.
Hoàng hậu một chút xây sát cũng không có.
Ta có thể cảm nhận được nàng đang đánh giá mình.
Nội tâm ta đầy hoảng loạn.
Ta không dám đứng lên, nhưng hình thái người của ta thật sự không thể duy trì được bao lâu nữa.
Trong lúc ta còn đang rối rắm không biết nên làm gì bây giờ.
Trước mặt ta xuất hiện một bàn tay khớp xương rõ ràng.
Là hoàng hậu.
Nàng kéo ta đứng lên.
Ta cúi đầu, không dám nhìn nàng.
Mà phòng của ta ngay bên tay phải, rõ ràng gần ta như vậy, nhưng lại xa vời như thế
“Ngươi không phải người trong cung?”
Ngữ khí hoàng hậu có vẻ như tìm tòi nghiêm cứu, nhưng kì thực lại là khẳng định.
Dù sao thế lực của hoàng hậu đã trải rộng cả lâu đài.
Vừa thấy ta liền biết là gương mặt lạ.
Vì sợ bị lộ, ta không thể không run rẩy từ từ đứng thẳng.
“Mẫu hậu...”
Âm thanh Bạch Tuyết đột nhiên vang lên từ phía sau ta.
Mà ta đối diện với hoàng hậu, ngay khi nàng nghe thấy thanh âm của Bạch Tuyết, tựa như thay đổi thành một người khác
Toàn thân từ trên xuống dưới bắt đầu tản mát ra một hơi thở “Kẻ sống chớ tới gần”
Nàng ngẩng cao đầu, từ trên cao nhìn xuống Bạch Tuyết.
“Ôi, Bạch Tuyết yêu quý của ta, có chuyện gì sao?”
Lúc Bạch Tuyết đi ngang qua ta còn trộm lấy tay chạm nhẹ vào ngón tay ta.
Tuy rằng Bạch Tuyết còn chưa lớn, đứng trước mặt hoàng hậu cao hơn mình một cái đầu, một chút khí thế so với hoàng hậu thì chẳng là gì cả.
Nàng ngẩng đầu “Mẫu hậu, ta có việc tìm ngài, xin hỏi hiện tại ngài có tiện không?”
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, ngoài miệng lại đồng ý:
“Đương nhiên là tiện”
Sau đã nàng lập tức rời đi, hoàn toàn không để ý tới ta.
Các nàng đi không đến hai phút, ta liền biến trở về cái gương, thật sự là vô cùng may mắn!
-----
Chuyện tối hôm qua đã làm cho ta hoảng sợ.
Ta tạm thời cũng không có ý nghĩ sẽ lại biến thành người.
“Ai~”
Tưởng tượng đến Bạch Tuyết, ta lại thở dài.
Có lẽ mỗi đêm nàng đều trông mong chờ ta.
Dựa theo cốt truyện, một thời gian nữa chờ đến khi Bạch Tuyết lớn hơn một chút.
Dung nhan hoàn toàn áp đảo hoàng hậu, chú thợ săn sẽ lên sân khấu.
Mỗi ngày ta đều an phận trong phòng, chán muốn chết!
Ngoài hoàng hậu đến mỗi ngày cũng chỉ còn thị nữ đến lau chùi cho ta là có thể đi vào.
Tuy rằng của không khóa, nhưng trước cửa có binh lính trông coi.
Ta nghĩ việc đêm đó ta không có ở phòng lại bị phát hiện rồi.
Muốn ăn uống thôi mà cũng thật khó khăn.
Nhưng ta phát hiện, hai tên binh lính canh phòng không hề nghiêm túc tí nào.
Vừa đến đêm khuya là ngủ gật, hơn nữa tiếng ngáy còn rất to.
Qua mấy ngày liên tiếp, chắc chắn rằng sau khi ra ngoài hoàng hậu sẽ không đột nhiên quay lại bất ngờ.
Ta lại thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, nhân lúc lính canh đang buồn ngủ, trộm lẻn ra ngoài.
Khi ta đến phòng bếp thì lại không thấy bóng dáng Bạch Tuyết đâu cả.