[Zhihu] - Gương Thần

Chương 2


1 tháng


Từng ngày trôi qua, dã tâm của hoàng hậu càng ngày càng lớn thì

Bạch Tuyết cũng càng ngày càng đẹp.

Cơ thể ta cũng phát sinh biến hóa.

Đừng hiểu lầm, không phải gương phát sinh biến hóa.

Mà là ta phát hiện ta có thể biến trở về hình người.

Điều này làm ta rất vui mừng.

Tuy rằng không thể duy trì hình người thời gian dài, nhưng so với việc chỉ có thể làm gương tốt hơn nhiều.

Làm một mặt gương, ta đã trải qua rất nhiều năm không ăn thức ăn của người.

Ta đã thèm lắm rồi.

Vì vậy, ngay lần đầu tiên biến thành người, ta trộm lẻn ra sau lâu đài.

Vì để không bị phát hiện, ta cố ý chọn thời gian vào ban đêm.

Tuy biết rằng hoàng tộc luôn xa hoa lãng phí.

Nhưng ta vẫn bị những thứ trước mắt làm cho khiếp sợ.

Phòng bếp của lâu đài so với cái căn phòng của ta lớn hơn rất nhiều.

Chia ra thành vài khu vực. Có khu vực để thịt, khu vực để rau dưa, khu vực nấu súp, còn có khu vực cho đồ tráng miệng.

Mà từng khu vực đều đã chuẩn bị tốt để ngày mai dâng món ăn lên cho quốc vương.

Cũng không phải ta phán xét hay gì, nhưng chỉ có vài người không cần thiết phải chuẩn bị nhiều như vậy nha.

Chỉ mỗi tráng miệng thôi đã có mấy chục loại.

Cho nên, ta làm việc tốt ăn giúp họ một ít vậy, bọn họ chắc chắn ăn không hết.

Đối mặt với nhiều mỹ thực như vậy, ta có chút không biết nên bắt đầu từ đâu.

Phân vân một lúc, ta quyết ăn thịt trước.

Chọn loại đắt tiền nhất để ăn.

Ta gắp miếng thịt bò cao cấp trước kia thích nhất nhưng tiếc tiền không dám mua lên bỏ vào miệng.

Thịt vừa đưa vào miệng, ta liền cảm nhận được khoái cảm như ở thiên đường.

Ta càng ăn càng hăng say, càng ăn càng vui vẻ.

Thậm chí những thứ được đóng gói kĩ càng bị mở ra, ta cũng không chú ý tới.

Đến khi hơi hơi no bụng, ta mới nghĩ đến tìm nước uống.

Nhưng phía sau, góc áo ta bị một lực kéo kéo.

Ta cúi đầu.

Mẹ! Bạch Tuyết sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Tiểu Bạch Tuyết ngửa mặt nghiêm túc của nàng lên, khờ dại mở miệng.

“Tỷ tỷ, tỷ là heo sao?”

Một nốt nhạc trầm lặng qua đi, ta vỗ vỗ đầu Bạch Tuyết.

“Ngoan, tiểu hài tử không thể nói chuyện thô tục”

Bạch Tuyết trừng lớn mắt.

“Phụ vương nói chỉ có heo mới ăn nhiều đồ ăn như vậy”

Hừ, giáo dục có vấn đề, không trách bé gái.

Ta xoa xoa tay, lôi kéo Bạch Tuyết qua một bên, nhẹ nhàng thấm thía nói.

“Nghe này, không chỉ heo mới có thể ăn nhiều, người đói cũng sẽ ăn như vậy”

“Còn có, dùng heo để miêu tả người là không lễ phép. Sau này không được nói như vậy nữa.”

Tiểu Bạch Tuyết trầm tư trong chốc lát, gật gật đầu.

Ta vừa chuẩn bị khen ngợi Tiểu Bạch Tuyết. Một cảm giác choáng váng bỗng xuất hiện.

Không tốt, ta chuẩn bị biến về rồi, ta phải nhanh chân lên.

“Bạch Tuyết, thời gian không còn sớm, tỷ tỷ phải trở về nghỉ ngơi đây. Muội cũng phải ngoan ngoãn trở về, biết chưa?”

Xong chuyện, ta xoay ngoài chạy ra ngoài.

Nhưng Bạch Tuyết lại kéo góc áo của ta.

“Làm sao vậy, tỷ có sao không?”

Choáng váng càng ngày càng mãnh liệt, ta sắp duy trì không được nữa rồi.

Chắc thấy được biểu tình sốt ruột của ta, Bạch Tuyết chỉ hỏi một câu:

“Tỷ tỷ lần sau có đến không?”

“Đến đến đến, lần sau đến”

Nghe ta nói xong, Bạch Tuyết nở nụ cười, tay nắm góc áo ta cũng thả ra.

“Muội chờ tỷ”

Bạch Tuyết đợi một lần là đợi cả tháng trời.

Bởi vì đêm đó, sau khi ta vội vàng trở về đã bị “Cấm cung”.

Ta không nghĩ rằng hoàng hậu lại đột nhiên đi tìm ta.

Điều này thật kì quái, tư trước đến giờ nàng không bao giờ tìm ta vào đêm khuya.

Bởi vì không thấy ta, hoàng hậu cho rằng ta đã bị người ta đánh cắp.

Nàng nôn nóng xíu chút nữa đã phái thủ vệ của lâu đài ra ngoài tìm ta.

May mắn ta trở về ngay thời điểm nàng không có ở đó, bằng không ta phải trước mặt nàng biến thành cái gương.

Đến lúc đó, có trăm cái mồm cũng giải thích không rõ.

Sau đó hoàng hậu sợ ta lại biến mất, đem ta tới một căn phòng, khóa kín cửa.

Một lần khóa này không ngờ lại tới một tháng.

Đã nếm qua mỹ thực, ta không thể nào chịu được việc không có cái gì để bỏ mồm hàng ngày.

Vì thế ta nghĩ ra một biện pháp.

Hôm nay, hoàng hậu lại đến xem ta, hỏi ra câu kinh điển:

“Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được giường như ta?”

Ta suy tư một lát rồi thốt ra:

“Bạch Tuyết”

Sau khi nghe được câu trả lời, hoàng hậu đỏ mắt. Bởi vì gương thần sẽ không nói dối.

Nhưng nàng lại không biết, gương thần của nàng đã biến thành ta.

Nhưng rồi hoàng hậu trấn định rất nhanh, nàng lại hỏi:

“Có biện pháp nào để ta trở thành người đẹp nhất thế giới không?”

Ta: “Có, đừng có khóa cửa phòng lại, ngài sẽ trở về thành mỹ nhân đẹp nhất”

Ta thừa nhận, những lời ta nói nghe rất điêu.

Nhưng hoàng hậu lại tin, bởi vì gương thần của nàng sẽ không nói dối!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play