“Xã trưởng Cố, đây món ăn rất có tiếng ở chỗ chúng tôi, nhộng tằm xào! Chính là tiền thân của bướm thiêu thân, cũng gọi ong nhỏ, tằm nhả tơ sau thì như thế này, nếu ngài không thích..."
Đội trưởng Trình còn chưa nói xong, Cố Tư đã gắp nửa con nhộng ăn một miếng, mùi vị... quả thật có hơi đặc biệt, có một mùi dầu chiên nồng nặc, thịt hơi mềm mại thơm béo, có chút mùi thịt gà.
Đội trưởng Trình biết rất nhiều người ở phía Nam không quen ăn nhộng tằm, đặc biệt là người như xã trưởng Cố nhìn mặt đã thấy lịch sự có thể diện, tỷ lệ rất lớn chưa từng ăn qua, không chừng còn bài xích ăn loại "sâu" này, cảm thấy ăn sâu sẽ buồn nôn muốn ói.
Ông ấy nhìn xã trưởng Cố ăn thêm một cái, sau đó ăn thêm một con...
Ông ấy còn chỉ ra rằng xã trưởng Cố không thích ăn, tự mình mang về nhắm rượu ăn!
Cố Tư ăn liên tiếp vài con, sau đó gật đầu, khen ngợi: "Quả thật không tệ."
Đội trưởng Trình: "..." Nhìn anh mày rậm mắt to mày kiếm mắt sáng, sao anh không giống người khác chứ? Sao anh như vậy?
"Còn việc gì không?" Cố Tư thấy ông ấy vẫn chưa đi, khó hiểu nhìn ông ấy một cái.
Đội trưởng Trình: "..." Con nhộng anh ăn hết đi! Anh có còn là người miền Nam hay không!
"Xã trưởng Cố, tôi còn chưa ăn cơm? Có thể..." Đội trưởng Trình vứt mặt mũi muốn ăn ké xíu.
Cố Tư ấn nút điện thoại: "Trợ lý Lý, qua đây, dẫn đội trưởng Trình đến căn tin ăn cơm."
Đội trưởng Trình: "..."
Trợ lý Lý đi vào, khó hiểu nhìn thoáng qua đội trưởng Trình: "Đội trưởng Trình, vừa lúc tôi vẫn chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn chung?"
Đội trưởng Trình nhìn thoáng qua nhộng tằm được dùng nhiều dầu mỡ chiên qua, cuối cùng u oán nhìn xã trưởng Cố, thật sự không biết quan tâm người, ông ấy vất vả chịu thương đưa tới, cũng không nói cho ông ấy ăn một con rưỡi.
Lúc phòng làm việc chỉ còn lại một mình Cố Tư, anh bấm số điện thoại của đại đội Hồng Ngưu.
Kế toán Dương gọi Đồng Hoạ đi nghe điện thoại.
Đồng Hoạ còn hơi ngạc nhiên, ai sẽ gọi điện thoại tìm cô?
Cô nghĩ đến người nhà họ Đồng ở kinh đô, nhưng không ngờ trong điện thoại nghe được giọng Cố Tư.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ từ ngoài cửa sổ cố gắng lẻn vào phòng, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Đồng Hoạ, vùi đầu vào mắt cô, lộ ra một chút ánh sáng rực rỡ.
"Chú Cố? nhộng tằm xào có ngon không?"
Giọng nói trong loa có hơi khác, nhưng Cố Tư vẫn nghe ra một chút hả hê khi người gặp họa.
Trong mắt Cố Tư xẹt qua một nụ cười bất lực: "Ăn ngon."
Đồng Hoạ không tin, cô không tưởng tượng ra Cố Tư sẽ ăn món đó, mặc dù nói nhộng tằm đúng là một loại thực phẩm vô cùng dinh dưỡng, nhưng đối với những người phương Nam như bọn họ mà nói, nhận thức của phần lớn mọi người chính là sâu không thể ăn.
"Cháu ăn chưa?" Cố Tư tháo kính mắt xuống, lộ ra một đôi mắt đẹp đào hoa, kính mắt đã che lấp phần nào sự lấp lánh trong đôi mắt đào hoa, một khi gỡ xuống, khóe mắt đuôi lông mày chỗ nọ có vẻ đẹp sắc sảo hơn người được miêu tả sinh động, không thể che lấp.
Ánh mắt Đồng Hoạ lóe lên, giọng điệu lắc léo: "Nhộng tằm không có nhiều, nhưng làm rất tốn dầu, sao bản thân nỡ ăn?"
Cố Tư cười cười, giọng nói trầm thấp, giống như ở bên tai cô, dư âm xa xăm, lay động lòng người.
Đồng Hoạ bỗng mặt đỏ tới mang tai, trong lòng trào ra một ý xấu hổ bản thân không biết từ đâu đến: "Chúng ta sắp bắt đầu thu hoạch lúa mạch, bắt đầu từ ngày mai cháu tạm thời không có thời gian nấu cơm cho chú!"
"Được." Giọng Cố Tư vẫn hàm chứa ý cười.
"Nếu chú thích ăn nhộng tằm, chờ sau khi thu hoạch lúa mì, để cháu coi có làm được hay không, cháu nghe bọn họ nói thứ này rất bổ, protein cao, ăn vào tốt cho thân thể."