Ý cười của Cố Tư càng sâu, đầu ngón tay còn bóp một cái bánh bao dưa chua: "Bánh bao dưa chua tôi cũng thích ăn."

"Vậy lần sau làm nhiều cho chú! Chú Cố, trưa nay chú có đến căn tin ăn thêm chút đồ ăn chính không?" Đồng Hoạ hỏi đến.

Cố Tư nói không có...

Hai người bất giác đã nói chuyện hơn mười phút, Cố Tư bên này vừa nói chuyện với cô, vừa ăn xong cơm trưa.

Lúc Đồng Hoạ cúp điện thoại, còn đồng ý với anh sau khi thu hoạch lúa mạch sẽ làm thịt kho tàu cho anh, phiếu thịt đều để dành cho anh.

Cố Tư nghe Đồng Hoạ giữ phiếu thịt cho anh, màu mực trong con ngươi mềm mại như nước.

Cần cô ăn mặc tiết kiệm làm thịt kho tàu cho anh sao?

Cố Tư mở ngăn kéo, lấy mấy tờ phiếu thịt và phiếu gạo còn lại ra, quay đầu bảo đội trưởng Trình mang qua cho Đồng Hoạ.

Bỗng nhiên, Cố Tư nhớ ra, mục đích anh gọi điện thoại muốn nói cho Đồng Hoạ biết chuyện Khổng Mật Tuyết xuống nông thôn, nhưng... trong điện thoại nói chuyện với cô gái nhỏ cả buổi, đều là đồ ăn đồ uống...

Cố Tư xoa mi tâm, gần đây có lẽ hơi bận nên hồ đồ, đầu óc không đủ dùng.

Đội trưởng Trình cơm nước xong, chuẩn bị trở về thì bị xã trưởng Cố gọi qua.

Ngoại trừ phiếu thịt và phiếu gạo ra Cố Tư còn cho một tấm đại đoàn kết.

"Lúc thu hoạch lúa mạch thì bảo cô nhóc ăn ngon chút, ăn nhiều hơn, nếu không việc đồng áng không làm được, cô nhóc tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm, đội trưởng Trình giúp tôi chăm sóc nhiều chút."

Thu hoạch lúa mạch là chuyện lớn, bất luận kẻ nào vào lúc này không được xin nghỉ, đều phải xuống ruộng thu hoạch lúa mạch.

Trong lòng đội trưởng Trình thở phào nhẹ nhõm, nếu xã trưởng Cố bảo ông ấy chiếu cố Đồng Hoạ, không cho Đồng Hoạ làm việc lúc thu hoạch lúa mạch, ông ấy thật sự khó làm.

Thu hoạch lúa mạch bắt đầu, sức lao động cả thôn từ tờ mờ sáng đều phải ra ruộng lớn thu hoạch lúa mạch.

Đàn ông phụ trách cắt lúa mạch, chính là dùng lưỡi liềm dài cắt từng mảnh lúa mạch xuống.

Phụ nữ phụ trách bó lúa mạch, rồi đàn ông bó lúa mạch thành từng đống lúa mạch.

Trước đây Khổng Mật Tuyết thăm người thân, nên cô ta không cần làm việc.

Nhưng hiện tại Khổng Mật Tuyết là thanh niên trí thức, cô ta phải làm việc.

Liếc mắt nhìn ruộng lúa mạch màu vàng kim không thấy điểm cuối, Khổng Mật Tuyết nhìn đến da đầu tê dại.

Không riêng gì cô ta nhìn da đầu tê dại, Đồng Xuân Thụ và Cố Kim Việt chưa từng thu hoạch lúa mạch không khá hơn chút nào.

Sắc mặt Cố Kim Việt như đóng băng, ngay cả lưỡi liềm dài anh ta cũng không biết dùng, làm sao cắt lúa mạch?

Đồng Xuân Thụ đã tưởng tượng được kế tiếp sẽ mệt mỏi đến cỡ nào, trên mặt nhăn đến mức có thể vắt ra nước đắng.

Sắc mặt Khổng Mật Tuyết trắng bệch, vừa hoảng vừa sợ hãi: "Em không biết bó lúa mạch làm sao bây giờ?"

Dù sao Đồng Xuân Cảnh đã đến đây vài năm, có chút kinh nghiệm: "Đội trưởng Trình sẽ cho người hướng dẫn các em."

Cố Kim Việt nhìn một vòng xung quanh, thấy được Đồng Hoạ nơi Đồng Hoạ đứng cách đó không xa, dẫn dẫn theo Khổng Mật Tuyết đi qua.

Đồng Hoạ không có kinh nghiệm, cô và Khổng Mật Tuyết làm chung có thể giúp đỡ lẫn nhau.

"Hoạ Hoạ, trên mặt các cô đeo cái gì vậy vậy? Sao tôi không có?" Khổng Mật Tuyết tủi thân tủi thân hỏi ra, cô ta ta phát hiện trên mặt Đồng Hoạ và Trình Tiểu Vũ các cô đều đội một cái khăn trùm đầu, che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Chân mày Cố Kim Việt không tự chủ được cau lại, mấy cô gái đứng chung chỗ với Đồng Hoạ trên mặt đều đeo vải mỏng khăn quàng cổ che kín mặt mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play