Trong thân thể bọn họ đang chảy cùng một dòng máu, đánh gãy xương cốt còn dính gân!

Chỉ há mấy câu nói chấm dứt thì chấm dứt? Chuyện này không phải quá lố bịch sao?

Huống chi anh ta không giống Cố Kim Việt không làm Đồng Hoạ thất vọng... Đúng không?

Đồng Xuân Cảnh có hơi bối rối lắc đầu, không dám nhìn vào mắt Đồng Họa, xoay người bỏ chạy.

Quay về hội thanh niên trí thức, Đồng Xuân Cảnh nhịn không được tự nói với mình, anh ta và Cố Kim Việt không giống nhau!

Anh ta và Đồng Hoạ là anh em ruột, quậy hay hung cũng là người một nhà!

"Anh hai, anh đi làm gì vậy?" Đồng Xuân Thụ oán giận nói.

Đồng Xuân Cảnh nhìn thấy cậu ta đã nghĩ đến Đồng Hoạ mỗi ngày tăng ca chính là bởi vì cậu ta muốn xe đạp!

"Em muốn xe đạp thì không thể hỏi ba mẹ? Em nhất quyết phải hỏi Đồng Hoạ?"

Đồng Xuân Thụ bị hung dữ sững sờ, làm sao vậy?

"Anh đi tìm Đồng Hoạ? Chị ta nói bậy với anh à?"

Đồng Xuân Cảnh nhìn dáng vẻ tức giận của cậu ta, có hơi đau đầu: "Cô ấy là chị ba của em! Em nên gọi cô ấy là chị!"

Ánh mắt Đồng Xuân Thụ lóe lên: "Em đã quen kêu vậy rồi!"

Đồng Xuân Cảnh trừng mắt nhìn cậu ta: "Gọi quen cũng không được, lần sau để cho anh nghe được em gọi tên cô ấy, xem anh làm thế nào để trị em!"

Đồng Xuân Thụ cảm thấy không đúng: "Anh hai, tại sao anh giúp chị ta nói chuyện? Anh đã quên chị ta đối xử với anh như thế nào? Hay đối xử với chúng ta như thế nào?"

Đương nhiên Đồng Xuân Cảnh không quên, nhưng người trong nhà có đánh ác hơn nữa, đó cũng là người một nhà.

Khổng Mật Tuyết ở chung với bất luận kẻ nào cũng được, nhưng không thể ở chung với Cố Kim Việt!

Càng không thể qua mặt Đồng Hoạ, ở chung với Cố Kim Việt!

Đồng Xuân Thụ thấy Khổng Mật Tuyết đi tới, con ngươi xoay chuyển, cam đoan nói: "Anh thật sự coi chuyện của anh Cố và chị Mật Tuyết là thật sao? Em đã hỏi rõ ràng, hai người bọn họ chắc chắn không có loại quan hệ đó."

Đồng Xuân Cảnh cau mày nói: "Nếu như bọn họ bình thường có biết chút ranh giới, duy trì khoảng cách nhất định, Đồng Hoạ cũng không nói hủy bỏ hôn sự thì hủy bỏ hôn sự, chuyện từ hôn, trách nhiệm thuộc về bọn họ!"

Trong lòng Đồng Xuân Thụ cười hì hì, trên mặt tỏ vẻ không thoải mái nói: "Anh hai, anh nói như vậy chị Mật Tuyết sẽ đau lòng lắm."

Đồng Xuân Cảnh vừa quay đầu, đã thấy Khổng Mật Tuyết tủi thân nhìn anh ta.

Đáy mắt Khổng Mật Tuyết chứa hơi nước mờ mịt, ngực nghẹn đến hoảng hốt, thanh danh mấy năm nay vất vả chịu thương giữ gìn không giải thích được đã bị hủy, hiện tại ngay cả Đồng Xuân Cảnh cũng đang hoài nghi cô ta!

"Anh hai, em thật sự không có làm chuyện gì không xứng với Đồng Hoạ, chẳng lẽ anh vẫn chưa tin em?" Trong mắt Khổng Mật Tuyết nước mắt trong suốt ướt đẫm.

Đồng Xuân Thụ vội vàng đi qua an ủi: "Chị Mật Tuyết, em tin chị, em cũng tin tưởng anh Cố, giữa các chị nếu không trong sạch thì trên đời này sẽ không có người trong sạch!"

Đối với sự an ủi của Đồng Xuân Thụ, trong lòng Khổng Mật Tuyết rất hưởng thụ, cô ta điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Đồng Xuân Cảnh, một vẻ bởi vì anh ta không tin, bị anh ta làm tổn thương oan ức.

Nhưng lần này Đồng Xuân Cảnh không đến an ủi cô ta như trước, tin tưởng cô ta: "Nếu em và Cố Kim Việt không có loại quan hệ đó, sau này hãy giữ khoảng cách đi!"

Khổng Mật Tuyết chẳng những không nhận được lời xin lỗi và an ủi của Đồng Xuân Cảnh, ngược lại Đồng Xuân Cảnh còn bảo cô ta và Cố Kim Việt giữ khoảng cách?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play