Bởi vì mẹ lãnh lương thay cho tôi, nếu ngày nghỉ tôi không tăng ca, trong xưởng sẽ không có phần thưởng, tôi sẽ không có cách nào gửi đồ về nông thôn cho mẹ.

Đồng Xuân Cảnh chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc: "Tôi... lúc trước tôi không biết tiền lương của cô ở trong tay mẹ, thật ra cô không cần..."

Đồng Hoạ ngắt lời anh ta: "Đó là trước tôi ngu, bây giờ sẽ không."

Đầu ngón tay Đồng Xuân Cảnh co lại, trong lòng trào ra một nỗi hối hận: "Cố Kim Việt rất quan tâm cô, tôi có thể giúp các cô quay lại với nhau lần nữa!"

Đồng Hoạ giống như khó có thể chịu được nên cau mày: "Tôi vất vả lắm mới hủy bỏ hôn sự, từ hôn, tại sao tôi phải quay về đường cũ?"

Đồng Xuân Cảnh mở to đôi mắt, gian nan giật giật khóe môi: "Nhưng cô . . không phải từ nhỏ đã thích cậu ta rồi sao?"

Anh ta cho rằng chỉ cần cô bớt giận thì chắc chắn còn có thể tha thứ cho Cố Kim Việt.

Bởi vì từ nhỏ cô đã thích Cố Kim Việt!

Thích một người nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tay?

Không riêng gì anh ta nghĩ như vậy, tất cả mọi người nhà họ Đồng cũng nghĩ như vậy, ngay cả chính bản thân Cố Kim Việt cũng nghĩ như vậy.

"Trước đây mắt tôi mù tim mù, không có nghĩa là sau này tôi vẫn làm một người mắt mù tim mù, tôi mới 21 tuổi, tôi còn có cuộc sống rất dài, tại sao tôi phải lãng phí tuổi thanh xuân và tương lai tươi đẹp của mình vào những người không quan tâm đến tôi như vậy?"

Lúc Đồng Hoạ nói chuyện vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, con ngươi đen kịt nhìn Đồng Xuân Cảnh, nhìn đến mức khiến lòng anh ta phát lạnh từng đợt.

Cô thật sự không cần Cố Kim Việt sao?

Không phải tức giận nhất thời hay tùy hứng?

"... Lỡ như... Nếu lỡ như cô hối hận thì sao?" Lần đầu tiên Đồng Xuân Cảnh nhìn thẳng vào chuyện Đồng Hoạ từ hôn.

Đồng Hoạ nở nụ cười: "Tôi không đê tiện, thì tại sao tôi phải hối hận?"

Vẻ mặt Đồng Hoạ nhẹ nhàng, rất thản nhiên, ngược lại làm cho Đồng Xuân Cảnh theo bản năng cho rằng cô giận dỗi nói.

Tình cảm của con người nếu nói có thể kiểm soát là có thể kiểm soát, nói không có sẽ không có thì cần gì anh ta tỏ tình thất bại, để không thể đợi trong thành phố chạy đến nông thôn làm thanh niên trí thức làm chi?

Đồng Hoạ không thèm để ý nói: "Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân còn khó tìm? Cố Kim Việt anh ta không có bản lĩnh để tôi treo cổ trên thân cây anh ta."

Đồng Xuân Cảnh có hơi phân không rõ ý nghĩ thật sự của cô, thật sự không thèm bận tâm chút nào sao?

"Nếu Cố Kim Việt và Mật Tuyết thật sự tốt hơn thì sao? Cô không tức giận? Không hối hận?"

Đồng Hoạ thản nhiên nói: "Nếu thật sự bọn họ có một ngày như vậy, tôi sẽ gửi tặng một phần tiền mừng."

Đồng Xuân Cảnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen kịt của Đồng Hoạ, cố gắng tìm kiếm manh mối từ bên trong, nhưng không có gì, không ghen, không ghen ghét, không tình ý, không quan tâm...

Muốn nói trong mắt cô có cái gì, ngoại trừ thờ ơ chính là không sao cả, phảng phất Cố Kim Việt hiện giờ ở trong mắt cô chỉ là sự tồn tại của một con mèo con chó. .

Anh ta bỗng nhiên có một vấn đề muốn hỏi, cô nói... Chấm dứt tình anh em với anh ta? Chẳng lẽ cũng là thật?

"Còn việc gì không?" Đồng Hoạ có hơi không kiên nhẫn, nể tình anh ta đưa tin tức tốt tới, cô không có trực tiếp đuổi người.

Đồng Xuân Cảnh nhìn em gái lạnh lùng, trong lòng từng đợt mất mát, muốn mở miệng hỏi, nhưng không dám.

Anh ta khẳng định mình và Cố Kim Việt không giống nhau, anh ta và Đồng Hoạ là anh em ruột!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play