Trong lòng Khổng Mật Tuyết vừa vội vừa hận, hiện tại chẳng lẽ không phải chuyện cô ta xuống nông thôn là quan trọng nhất sao?
"Anh Cố, thật sự không có biện pháp khác sao? Thân thể của em mọi người cũng rõ ràng muốn xuống nông thôn..."
"Bởi vì Đồng Hoạ hủy bỏ hôn sự, từ hôn xuống nông thôn, chuyện của em truyền rộng rãi khắp xưởng công hội đã tạm dừng công việc của em." Cố Kim Việt nhịn xuống căm tức trong lòng nói.
Khổng Mật Tuyết bị đả kích nặng, đặt mông ngồi xuống ghế, sắc mặt ngày càng trắng bệch.
Cố Kim Việt lo lắng cô ta phát bệnh, an ủi: "Em yên tâm, chờ một hai năm nữa em về, sẽ sắp xếp cho em một công việc khác."
Khổng Mật Tuyết cắn môi, nước mắt bất ngờ rơi xuống, trong lòng hận cùng cực, cô ta bảo vệ thanh danh nhiều năm, cứ như vậy hủy một ngày!
"Thân thể của em như thế mà ở nông thôn sẽ phải chết..." Khổng Mật Tuyết ngậm nước mắt ưu sầu hỏi.
Cố Kim Việt không còn cách nào khác, việc này do ba anh ta quyết định, huống hồ ngay cả mẹ của Khổng Mật Tuyết cũng đồng ý.
Cố Kim Việt im lặng khiến trong lòng Khổng Mật Tuyết buồn bực, cô ta thật sự không về được? Cô ta phải ở cái nơi rách nát này đợi một năm?
Đồng Xuân Thụ vì chị Mật Tuyết đau khổ, nhưng đồng thời cũng có vài phần mừng thầm.
Dù sao hiện giờ cậu ta không trở về được, nếu chị Mật Tuyết có thể ở lại nông thôn thì mỗi ngày cậu ta đều nhìn thấy chị Mật Tuyết không phải rất tốt sao?
Sau khi Đồng Xuân Cảnh rời khỏi hội thanh niên trí thức, chậm rãi đi tới đi lui trong thôn, đi tới đi lui, đi tới chỗ ở của Đồng Hoạ.
Đồng Hoạ!
Đồng Hoạ bị gọi lên, thấy là Đồng Lão Nhị, sắc mặt có hơi không kiên nhẫn: "Anh lại tới làm gì?"
Đồng Xuân Cảnh nhìn Trình Tiểu Vũ bước ra từ trong phòng: "Tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?"
Trình Tiểu Vũ cũng chuẩn bị thức thời rời đi.
"Không cần, Tiểu Vũ là bạn tốt nhất, chuyện của tôi cô ấy đều biết, tôi và anh cũng không có chuyện gì không thể cho cô ấy biết." Đồng Hoạ ngăn Trình Tiểu Vũ.
Trong mắt Trình Tiểu Vũ có thần thái rực rỡ giống như pháo hoa, ba mẹ cô ấy luôn nói thanh niên trí thức đến từ thành phố có rất nhiều tâm tư, tâm nhãn linh hoạt không thành thật, bảo cô ấy ít giao tiếp với bọn họ.
Nhưng chị Đồng thì khác, cô không chỉ một lần rằng cô ấy là người bạn tốt nhất!
Cô ấy thề, chị Đồng chính là chị em ruột thịt khác ba khác mẹ của cô ấy!
Đồng Xuân Cảnh không lay chuyển được cô, nghĩ thầm Trình Tiểu Vũ là con gái của đội trưởng Trình, chuyện của Mật Tuyết, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết.
"Chuyện cô và Kim Việt từ hôn liên quan đến Mật Tuyết, không biết ai tố cáo bọn họ, hiện giờ Mật Tuyết không thể về kinh đô, chỉ có thể xuống nông thôn làm thanh niên trí thức."
Đồng Hoạ lộ vẻ châm chọc rõ ràng: "Liên lụy đến cô ta? Chẳng lẽ không phải từ đầu tới cuối cô ta đều xen vào trong?"
Đồng Xuân Cảnh cố gắng giải thích, không biết là muốn thuyết phục cô hay muốn thuyết phục chính anh ta: "Tôi không có ý gì khác, ý tôi là... Ý tôi là Cố Kim Việt nói mỗi lần cậu ta đi tìm cô xem phim, cô đều tăng ca, cậu ta nói cô bảo Mật Tuyết đi xem phim với cậu ta..."
Đồng Hoạ thản nhiên nhìn anh ta: "Biết vì sao tôi phải tăng ca mỗi ngày không?
Đồng Xuân Cảnh gật đầu, anh ta biết, Cố Kim nói cô vì muốn danh dự người làm công tác tiên tiến.
"Bởi vì phần thưởng của người làm công tác tiên tiến là một chiếc xe đạp, Đồng Xuân Thụ nói với tôi, sinh nhật nó muốn một chiếc xe đạp." Đồng Hoạ lạnh nhạt nói.