Đồng Xuân Cảnh nhìn bọn họ, đột nhiên hỏi: "Tại sao số lần anh và Mật Tuyết xem phim còn nhiều hơn số lần xem phim với Đồng Hoạ?"
Tại sao quà anh tặng cho Mật Tuyết còn nhiều hơn quà tặng cho Đồng Hoạ?" Đồng Xuân Cảnh nhìn Cố Kim Việt, rồi nhìn Mật Tuyết, đáy mắt đầy sự hoài nghi và tìm tòi nghiên cứu.
Khổng Mật Tuyết tủi thân nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh: "Bởi vì Đồng Hoạ thường xuyên tăng ca, anh Cố đã mua xong vé xem phim, nếu em không đi thì vé xem phim cũng lãng phí, hơn nữa việc bọn em đi xem phim không giấu diếm Đồng Hoạ, do cô ấy bảo em đi xem phim với anh Cố!"
Đồng Xuân Cảnh lắc đầu, vẫn không đúng: "Cô ấy bảo em đi xem phim với Cố Kim Việt?"
Cố Kim Việt có hơi căm tức, chất vấn ngược lại anh ta: "Anh không tin chúng tôi?"
Đồng Xuân Cảnh nhìn anh ta: "Vì sao Đồng Hoạ tăng ca? Còn các anh thì đi xem phim? một lần hai lần thì thôi, nhiều lần như vậy có ý gì? Các người không sợ cô nam quả nữ chọc người ta nói xấu sao?"
Cố Kim Việt tức giận càng tức giận, nhưng chuyện này anh ta vẫn phải giải thích rõ ràng: "Để có được danh hiệu người làm công tác tiên tiến, cứ hai ba ngày lại tăng ca. Mỗi lần tôi đi tìm cô ấy, cô ấy đều đuổi tôi đi, có lẽ bởi vì áy náy không thể đi xem phim với tôi, cho nên mới kêu Mật Tuyết đi xem phim với tôi. Về phần quà tặng, mỗi lần Mật Tuyết bỏ thời gian nghỉ ngơi xem phim với tôi, làm bạn bè, tôi tặng quà cho cô ấy, bồi thường cho cô ấy, cũng là việc nên làm chứ?"
Khổng Mật Tuyết oan ức giải thích: "Đến bây giờ Đồng Hoạ vẫn chưa từng hoài nghi chúng em."
Đồng Xuân Cảnh nhìn bọn họ, một người là bạn tốt của anh ta, một người là người phụ nữ anh ta thích, vừa tức giận, vừa thất vọng: "Nếu Đồng Hoạ chưa từng hoài nghi, tại sao cô ấy hủy bỏ hôn sự với anh? Vì sao nhất quyết muốn từ hôn với anh như vậy?"
Sắc mặt Cố Kim Việt trở nên khó coi: "Chuyện trong hôn lễ là lỗi của tôi, nhưng Đồng Hoạ thì không sai sao?Tôi chưa từng nói hủy bỏ hôn sự! Do cô ấy một hai không nghe tôi giải thích đòi hủy bỏ hôn sự, từ hôn, tiến một bước khiến chuyện này trở nên ồn ào!"
Náo loạn đến bây giờ, mấy người bọn họ giống như nấu sủi cảo từng người đều nhảy xuống nông thôn!
Đồng Xuân Cảnh nhịn không được châm chọc anh ta: "Anh ngay cả hôn lễ của mình cũng không đi, anh không sai, nhưng cô ấy hủy bỏ hôn sự, cô ấy có gì sai?"
Cố Kim Việt khó có thể tin nhìn anh ta, lúc trước anh ta không nói như vậy, rõ ràng anh ta cảm thấy Đồng Hoạ quá tùy hứng, chuyện bé xé to!
Đồng Xuân Cảnh trầm giọng nói: "Băng động ba thước không phải do cái lạnh một ngày, bây giờ tôi cảm thấy tranh việc Đồng Hoạ hủy bỏ hôn sự trái lại không phải xúc động nhất thời.
Cố Kim Việt tức giận lồng ngực phập phồng vài cái: "Đồng Xuân Cảnh! Anh không tin tôi, cũng không tin Mật Tuyết?"
Anh ta là bạn tốt của Đồng Xuân Cảnh, tuy rằng mấy năm nay bởi vì Đồng Xuân Cảnh xuống nông thôn, quan hệ hơi xa cách, nhưng anh ta hiểu rõ tâm tư của Đồng Xuân Cảnh, anh ta làm sao có thể thích người phụ nữ bạn bè thích?
Bây giờ tâm trạng của Đồng Xuân Cảnh vô cùng tồi tệ, anh ta không ngờ hai người Cố Kim Việt và Khổng Mật Tuyết không biết chừng mực như vậy, không biết phải có khoảng cách như thế.
Thảo nào Đồng Hoạ muốn hủy bỏ hôn sự! Muốn từ hôn!
"Anh hai!" Đồng Xuân Thụ thấy anh ta trực tiếp đi, vội vàng gọi một tiếng.
Đồng Xuân Cảnh không dừng bước, sải bước đi ra ngoài.
Cố Kim Việt tức giận đấm bàn một cái, anh ta không ngờ rằng Đồng Xuân Cảnh thế mà không tin mình!