Cố Kim Việt vội gọi lại, ba Cố không muốn nói nhảm với anh ta: "Bình thường con và Khổng Mật Tuyết không chú ý đúng mực, con cho rằng mắt người khác đều mù?"
"Số lần con và cô ta xem phim còn nhiều hơn cả Đồng Hoạ, con còn muốn chọc mù mắt người ta để người ta giả mù không nhìn thấy sao?"
Sắc mặt Cố Kim Việt vừa đỏ vừa trắng, bởi vì Đồng Hoạ thường xuyên tăng ca nên anh ta mới anh ta...
Ba Cố nghe anh ta không hề biện giải, nói: "Con ở nông thôn không cần làm bảy làm tám, cứ an phận cho ba ở lại một hai năm rồi trở về."
Cố Kim Việt nghe ba anh ta dạy dỗ một trận, mới cúp điện thoại.
Bất kể là nghe điện thoại, hay gọi điện thoại, đều cần tiền.
Hiện giờ trên người Cố Kim Việt không còn nhiều tiền, có hơi đau thịt khi tốn bảy hào.
Bản thân Cố Kim Việt không ngờ có một ngày, anh ta sẽ đau lòng vì bảy hào tiền điện thoại.
Mang theo một tin tức đáng sợ, Cố Kim Việt trở về hội thanh niên trí thức.
Đồng Xuân Cảnh cố ý hỏi người ta mượn hai phiếu thịt, hôm nay tiễn Khổng Mật Tuyết, ngày mai Khổng Mật Tuyết sẽ trở về thành phố.
Vẻ mặt của Đồng Xuân Thụ hâm mộ, nếu như có thể, cậu ta đã hy vọng vô cùng có thể trở về thành phố với chị Mật Tuyết!
"Anh Cố, người trong nhà gọi điện cho anh có chuyện gì vậy? Có phải gửi tiền cho anh không?" Đồng Xuân Thụ gấp không chờ nổi hỏi.
Cố Kim Việt lắc đầu, có chú nhỏ của anh ta ở đây, ba anh ta sẽ không thể tiếp tế cho anh ta.
Đồng Xuân Thụ nhụt chí!
Nhà họ Cố không tiếp tế, nhà cậu ta cũng không có tiếp tế, ngày tháng sau này bọn họ phải trải qua như thế nào?
Khổng Mật Tuyết cảm thấy vẻ mặt Cố Kim Việt khác thường, lo lắng dịu dàng hỏi: "Anh Cố, anh làm sao vậy?"
Ánh mắt Cố Kim Việt một lời khó nói hết: "Chuyện anh và Đồng Hoạ từ hôn bị lật tẩy ở kinh đô..."
Sắc mặt của Khổng Mật Tuyết trắng bệch, cắn môi nói: "Sao có thể, em và anh Cố không phải quan hệ như thế, chúng ta vẫn trong sáng!"
Bởi vì cậu của Đồng Xuân Thụ chính là người của Ủy ban tư tưởng cho nên không sợ nơi này như người bình thường: "Ủy ban tư tưởng cũng phải đưa ra chứng cớ, cũng không phải bọn họ nói cái gì thì là cái đó?"
Đồng Xuân Cảnh gật đầu: "Có chú nhỏ ở đây, Mật Tuyết em không cần lo lắng."
Vẻ mặt Cố Kim Việt phức tạp nói: "Ý của ba anh là bảo em trước đừng về thành phố, ông ấy và mẹ em đã bàn bạc xong, để em xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, chờ chuyện tai tiếng này qua chúng ta sẽ trở về."
Đầu óc Khổng Mật Tuyết ong ong đau đầu, một suy thức đáng sợ khiến vẻ mặt của cô ta trở nên hoảng hốt.
Cô ta không thể trở về thành phố?
Cô ta xuống nông thôn làm thanh niên trí thức?
"Không thể nào!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khổng Mật Tuyết trắng bệch, hốc mắt lập tức đỏ bừng: "Em là con gái một, em còn có bệnh tim, làm sao em có thể xuống nông thôn chứ?"
Giọng điệu Cố Kim Việt có hơi gian nan: "Có người tra được số lần chúng ta đi xem phim còn nhiều hơn cả Đồng Hoạ, còn có đồ anh tặng cho em cũng bị người ta truyền ra ngoài..."
Sắc mặt Khổng Mật Tuyết từ trắng bệch trở nên đỏ bừng, con ngươi đen nhánh có phần bị tổn thương: "Do Đồng Hoạ nói ra có phải không?"
Cố Kim Việt ủ rũ: "Đồng Hoạ không có bản lĩnh gây ra chuyện lớn như vậy, có lẽ do có liên quan đến đối thủ nhà anh."
Khổng Mật Tuyết cắn môi, trong lòng đều là sự không cam lòng không có chỗ phát tiết: "Nếu không phải Đồng Hoạ, thì còn ai biết anh tặng em thứ gì?"