[Zhihu] - Nhà Tôi Rất Giàu

Chương 2


1 tháng


Người nói câu này là Trần Trác, đại biểu môn toán của lớp chúng tôi.

Thừa dịp nữ sinh kia ngây người, Trần Trác đoạt lấy vòng tay từ trong tay cậu ta.

Sau khi cẩn thận quan sát, nói: "Không có hình như, vòng tay này chính là thật.”

Nhà Trần Trác mở cửa hàng kim ngọc, mỗi ngày đều tiếp xúc với ngọc, gia cảnh rất tốt, lời cậu ấy nói không ai không tin.

“Trần Trác, có phải cậu nhìn lầm rồi không, vòng tay này sao có thể là thật. "

Nữ sinh kia không chịu bỏ cuộc, lập tức truy hỏi.

Trần Trác nhìn cậu ta nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: "Cậu là đang nghi ngờ tôi sao?"

Nói xong, cậu ấy đưa vòng ngọc trong tay cho tôi.

Tôi nhận lấy vòng ngọc nói tiếng cảm ơn, lại phát hiện ánh mắt của Trần Trác nhìn tôi đánh giá từ trên xuống dưới.

“Coi như là thật, khẳng định cũng không đáng bao nhiêu tiền. "

Thấy mình bị vả mặt, nữ sinh kia không phục lầm bầm.

Tôi cầm vòng tay đi tới, đem vòng tay đưa tới trước mặt cậu ta: "Là ăn khô hay là trực tiếp nuốt, nếu không tôi giúp cậu thêm chút dấm chua?"

“Được rồi, chỉ đùa một chút thôi, Đa Đa cậu đừng quá đáng. "

Trần Trân Trân lại kịp thời đứng ra, thể hiện sự lương thiện của mình.

Tôi nhếch nhếch khóe miệng, đeo chiếc vòng vào trước mắt mọi người, cất cao giọng nói: "Cũng đúng, cậu ăn không nổi."

Nữ sinh kia bị tôi làm tức giận đến giậm chân, lại không thể làm gì tôi.

Trở lại chỗ ngồi, Trần Trác ngồi xuống vị trí bên cạnh tôi.

Thật ra tôi rất ngạc nhiên khi Trần Trác lại giúp tôi giải vây.

Ấn tượng của tôi với Trần Trác không sâu lắm, dù sao ba năm qua cũng không nói được mấy câu.

Là người duy nhất trong trường có thể cùng Hứa Bạch gọi là song giáo thảo, Trần Trác cho dù là từ tướng mạo hay là gia thế, thậm chí ngay cả thành tích học tập cũng được xưng là ưu tú.

Chỉ là ngày thường luôn lạnh mặt, trầm mặc ít nói.

Ấn tượng duy nhất của tôi đối với cậu ấy là khi tôi bị đám chó liếm kia làm khó dễ, Trần Trác đã thay tôi giải vây một lần.

Tóm lại, là một người tốt.

"Tiền Đa Đa, nhà cậu thật ra rất có tiền đúng không."

Cậu ấy bỗng nhiên mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm tôi, như thể muốn nhìn thấu tôi.

Không ngờ lại bị người ta nhìn thấu!

Tôi nhìn cậu ấy thở dài.

Không giả vờ nữa, ngả bài thôi.

Tôi chỉ về phía tòa nhà cao tầng mang tính biểu tượng của toàn thành phố ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói với cậu ấy: "Cậu có thấy tòa nhà đó không? Thực ra, đó là của nhà tôi."

Trong không khí phảng phất một loại khí tức gọi là trầm mặc, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng quạ kêu vui vẻ bay qua đỉnh đầu.

“Ha ha. "

Tôi cảm thấy như mình đang bị chế nhạo một cách công khai.

Giáo viên chủ nhiệm mời chúng tôi chụp ảnh tốt nghiệp.

Vừa ra khỏi tòa nhà giảng dạy, tôi đã nhìn thấy hai chiếc ô tô có chữ xx viết trên đó.

Xe của đài truyền hình thành phố đậu trước cổng trường.

Những người trong xe mang theo súng dài và pháo ngắn bước xuống xe, hiệu trưởng đứng ở cửa đích thân chào đón, xem ra ông ấy rất vui vẻ.

"Trân Trân, nhất định là đài truyền hình tới phỏng vấn sinh viên trúng tuyển Thanh Bắc, cậu phải lên TV rồi!"

Chân chó bên cạnh Trần Trân Trân cười vỗ vỗ bả vai Trần Trân Trân.

“Nào có, trường chúng ta thi đậu Thanh Bắc lại không chỉ có một mình tớ. "

Trần Trân Trân mỉm cười xua tay, ngoài miệng nói khiêm tốn nhưng trên thực tế đã bắt đầu sửa sang lại tóc và quần áo của mình.

“Đúng đúng đúng, còn có Hứa Bạch, hai người các cậu là kim đồng ngọc nữ cùng lên TV, quả thật khiến người ta ghen tị. "

Nữ sinh kia vừa dứt lời, Hứa Bạch liền từ trong đám người đi ra, đi tới bên cạnh Trần Trân Trân và nắm tay cậu ta.

“Hiệu trưởng bảo tớ tới nhận phỏng vấn, Trân Trân, chúng ta cùng đi đi. "

Hứa Bạch nhìn Trần Trân Trân một cách trìu mến, tuấn nam mỹ nữ đứng cùng một chỗ vô cùng bắt mắt.

Tôi đứng giữa đám người, nhìn đôi kim đồng ngọc nữ này trợn trắng mắt.

Tên cặn bã Hứa Bạch này hôm qua vừa chia tay với tôi, hôm nay đã trực tiếp công khai dính chặt với người mới.

Lúc trước đã nói cùng nhau thi Thanh Hoa, nhưng ai biết quay đầu liền cùng Trần Trân Trân chọn Bắc Đại.

Còn cười nhạo tôi là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, lúc trước chỉ là chơi đùa với tôi, quay đầu liền kéo tôi vào danh sách đen.

Tên khốn kiếp, chúc hai người cả đời này khóa chặt với nhau!

Phóng viên đài truyền hình sửa sang lại thiết bị rồi đi vào trong đám người, lãnh đạo trường dẫn hai người tiến lên tiếp nhận phỏng vấn, trên mặt Trần Trân Trân mang ý cười dịu dàng, nhất thời làm cho phóng viên kia hai mắt tỏa sáng.

Tất cả mọi người nhìn hai người được phỏng vấn đều cực kỳ hâm mộ.

Đúng lúc này, trước cổng trường lại có vài chiếc xe tới.

Xe vừa dừng hẳn, mười mấy người liền khiêng thiết bị chuyên nghiệp hơn vọt xuống, hiệu trưởng đứng ở cửa cười nghênh đón, vô cùng khách khí dẫn người tới.

Nhìn đoàn người đó, cũng không biết là ngôi sao nổi tiếng nào đến trường.

Trần Trân Trân đã nhận phỏng vấn xong, thấy nhóm người bên này trên mặt lộ rõ sự vui vẻ, người bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào: "Trân Trân, cậu và Hứa Bạch sắp nổi tiếng rồi, xem đoàn người này khẳng định không chỉ có một đài truyền hình muốn tới phỏng vấn các cậu đâu."

Tôi đứng ở một bên, sửa sang lại quần áo liếc cậu ta một cái.

Trần Trân Trân đã lấy gương ra bắt đầu trang điểm lại, từ trong gương cậu ta thoáng nhìn thấy tôi đang sửa sang lại quần áo, nhất thời cười ra tiếng.

"Đa Đa, cậu nói xem đài truyền hình có đến phỏng vấn cậu không?"

“Dù sao cũng không thể để mọi người chỉ thấy mỗi tấm gương chính diện, thỉnh thoảng cũng phải phát sóng tài liệu phản diện mà."

"Ha ha ha ha!"

Tôi không để ý, chỉ là vẫn như cũ tự mình sửa sang lại quần áo.

Bỗng nhiên, một bàn tay chạm vào đỉnh đầu tôi.

“Có một chiếc lá."

Trần Trác lấy chiếc lá rơi trên đỉnh đầu tôi ra, sau đó tự mình sửa sang lại quần áo.

Mọi người đang cười, hiệu trưởng đã dẫn một phóng viên trang điểm tinh xảo đi tới.

Trần Trân Trân và Hứa Bạch mỉm cười tiến lên dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, chuẩn bị nhận phỏng vấn.

“Chị phóng viên, các chị vất vả rồi. "

Trần Trân Trân tiến lên cười chào hỏi, nữ phóng viên cũng cười với cô, sau đó lễ phép mở miệng nói:" Không vất vả. "

Trần Trân Trân và Hứa Bạch đã đứng ở chỗ đó, vươn tay về phía cô, chờ máy quay nhắm ngay mình.

Nhưng ai biết, nữ phóng viên kia lại ngẩn người nhìn hai người, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại, vẻ mặt vui mừng cười nói: "Hai bạn chắc là bạn học Tiền Đa Đa và bạn học Trần Trác đúng không, chúng tôi là phóng viên đài truyền hình XX, từ nơi khác tới đây phỏng vấn các bạn."

"Trường các bạn thật đúng là lợi hại, một trường học lại có đến hai người đứng đầu, thật đúng là song hỷ lâm môn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play