Mai đạo trưởng tuổi còn trẻ ôm tiểu cô nương đi ra cửa phòng, bỗng nhiên có loại ảo giác mình có thêm một nữ nhi.
Cho phu nhân nhỏ đi mặc vào một bộ váy của chính nàng —— tay áo gấp lại, váy cắt đi một vòng lớn, cuối cùng nhìn qua ra hình ra dạng, không cần quấn chăn nhỏ đầy đất kéo.
Ánh trăng tối nay sáng ngời, vừa ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy ánh trăng chiếu xuống hành lang bên ngoài, đem sàn nhà đều chiếu thành màu trắng bạc. Đêm hè không khí trong lành, lúc này, mọi người đều đã rơi vào ngủ say, khắp nơi không nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng ếch kêu côn trùng không dứt. Mùi cỏ nhàn nhạt đánh vào mũi, khiến tinh thần người ta rung lên.
Tiểu Võ Trinh bị Mai Trục Vũ ôm, ở trong sân nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên bĩu môi, “Không có hoa khó coi!”
Ngữ khí thập phần ghét bỏ. Mai Trục Vũ kỳ thật lúc trước vẫn lo lắng Võ Trinh sẽ ghét bỏ trong nhà mình không có các loại hoa cỏ xinh đẹp, so ra kém cảnh trí bốn mùa hoa tươi nở rộ khắp nơi của phủ Dự Quốc công. Nhưng sau đó trong lúc vô tình nói lên, Võ Trinh lại vẻ mặt hào phóng, một chút cũng không thèm để ý xua tay nói sân này thanh nhã rất khác biệt, màu xanh dạt dào, nàng rất là thích, hoàn toàn không cần hao tâm tổn trí nhiều loại hoa.
Nếu nàng đã nói như vậy, Mai Trục Vũ cũng tin là thật, không có tâm tư trồng hoa trong sân.
Lại nhìn hiện tại tiểu cô nương kia không chút che dấu ghét bỏ, cho nên, lúc trước Võ Trinh nói như vậy, đều là gạt người, nàng kỳ thật rất ghét bỏ nơi này không có trồng hoa tươi xinh đẹp sao? Mai Trục Vũ nghĩ thầm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT