Võ Trinh một tay vịn tỳ bà, một tay gảy dây đàn, choàng lụa rủ xuống treo ở khuỷu tay, theo động tác của nàng khẽ lắc lư. Ngọn đèn sáng ngời chiếu sáng nửa gương mặt nàng, da thịt mông lung rực rỡ. Các vũ công và nhạc sĩ đều dừng động tác lại, ngồi vây quanh bốn phía nhìn lên nàng —— nàng giống như là đóa hoa nổi bật nhất trong đám hoa cẩm chướng tráng lệ.
Võ Trinh đem khúc Uyển Nương này hơi chút sửa chữa đánh tấu một lần, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lang quân cách đó không xa, cả người ngẩn ra. Lang quân của nàng tư thế ngồi đoan chính cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cặp mắt kia, giống như tràn đầy ánh sáng, chuyên chú nhìn nàng, thật giống như thế gian này tất cả mọi người không tồn tại, chỉ có một mình nàng.
Trong lòng khẽ động, Võ Trinh bỗng nhiên nghĩ, đôi mắt lang quân này sinh ra đã tốt, bình thường chỉ cảm thấy tầm thường, nhưng thỉnh thoảng linh quang dừng lại, rất là thu hút người.
Nàng vốn định buông đàn tỳ bà xuống, nhưng lúc này lại đột nhiên thay đổi chủ ý, cổ tay khẽ động, tiếng đàn tỳ bà lại nổi lên. Lần này, nàng không chỉ đánh đàn tỳ bà, trong miệng còn nhẹ giọng hát lên.
“Lang niên thiếu, ngọc thụ quỳnh chi phong lưu tài mạo, quỳnh yến phương thảo, lan hiên điều điều...…”
“…… Bất đảo thần tiên hảo, dữ quân cộng giai lão……”
Mai Trục Vũ nghe sửng sốt, bên tai có chút ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời nhìn Võ Trinh. Nàng không giống như vừa rồi cụp mắt tự mình đàn tấu, mà là thường thường ngẩng đầu cùng hắn đối diện, ánh mắt kia lưu chuyển, quả thực làm tâm thần hắn điên đảo, trong tay không khỏi nắm chặt, dùng để khắc chế tâm tư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT