Theo lý mà nói, nữ tử vừa đến 15-16 tuổi đã bàn chuyện hôn sự, muộn một chút thì cũng tầm mười tám, chín tuổi, mà Võ Trinh, hiện giờ tuổi đã 26, còn chưa gả chồng, quả thực có thể nói là thành phần độc nhất trong thành Trường An.
Từ lúc nàng mới 16 tuổi, phụ thân nàng Dự quốc công cùng tỷ tỷ Võ hoàng hậu, liền rầu thúi ruột vì việc hôn sự của nàng. Mấy năm nay, kỳ thật đã lục tục cho nàng nói qua mấy cọc hôn sự, nhưng cuối cùng đều là chẳng đi đến đâu.
Nghe ra thì rất khó tin, dù sao lấy xuất thân cùng dung mạo của nàng, mặc dù thanh danh có chút khuyết điểm, cũng luôn có người nguyện ý cưới nàng, nhưng là vẫn phí thời gian đến bây giờ. Nguyên nhân chủ yếu chính là, Võ Trinh quá có khả năng dày vò người khác.
Hôn sự thứ nhất của nàng, chính là Phạm lang quân nhà Phạm thượng thư, dòng dõi tương xứng, Phạm lang quân lớn lên cũng được. Nếu Võ Trinh giống nữ nhi bình thường an tâm đợi gả cũng thôi đi, nhưng nàng quen thói hoang dã, sau khi hai nhà nạp thái*, có một ngày nàng điềm tĩnh đi tìm Phạm lang quân, mời hắn ra ngoài thành vây săn. Cũng không biết Phạm lang quân gặp phải cái gì ở vây săn, nghe nói sợ tới mức đái ra quần, sau khi trở về liền bệnh nặng một hồi, sau khi khỏi bệnh nhìn thấy Võ Trinh liền run run, lời nói cũng lần chần, như thế này hôn sự sao có thể tiếp tục, vì thế chỉ có thể mặc kệ.
nạp thái: lễ thứ nhất trong lục lễ trong cưới xin
Sau lại nói đến việc hôn sự, nhi tử Hoàng hầu trung Hoàng lang quân, Hoàng lang quân là hán tử uy vũ, dáng người cao tráng, Dự quốc công cùng Võ hoàng hậu đều rất vừa lòng. Nhưng có một ngày, Võ Trinh đi tìm vị hôn phu tương lai này, nhất thời hứng khởi cùng hắn so cưỡi ngựa bắn tên, kết quả chiến thắng áp đảo. Giờ thì xong rồi, Hoàng lang quân kính nàng như hán tử, hổ thẹn không bằng, còn muốn bái nàng thành vi sư, sau khi bị nàng cự tuyệt lại muốn cùng nàng kết bái huynh đệ, tóm lại hôn sự này không thành, Võ Trinh nhiều thêm một huynh đệ tốt, hiện giờ Hoàng lang quân sớm đã cưới vợ, nhi tử đã vài tuổi.
Còn có một lần là nhi tử Tả Tán Kỵ thường thị, lúc này đây càng không ổn, trước khi nạp thái Võ Trinh cùng Lữ lang quân kia đánh một trận. Nguyên nhân việc này có chút phức tạp, lại nói tiếp Lữ lang quân rất giống Võ Trinh, đều thích ngâm mình ở bên trong nhạc phường, mà Lữ lang quân rất mê muội một vị nương tử kỹ quán tên là Hộc Châu. Hộc Châu nương tử chả thèm ngó ngàng đến Lữ lang quân, lại thường cùng Võ Trinh ra ngoài du ngoạn, có đoạn thời gian bên ngoài đều đồn nói Hộc Châu nương tử thích nữ nhân, nhìn trúng Võ Trinh. Bởi vậy Lữ lang quân hâm mộ ghen ghét với Võ Trinh, chuyện đại nhân hai nhà chuẩn bị làm mai, Lữ lang quân đương nhiên không chấp nhận, nổi giận đùng đùng tới tìm vận rủi Võ Trinh, cuối cùng bị Võ Trinh đánh thành một bãi bùn nhoãng kêu ai ai, quan hệ hai người cho tới hôm nay vẫn là căng thẳng.
Sau đó lại một mối hôn sự, đơn thuần là vừa vặn, vị Trần lang quân bạc mệnh kia, qua hai cái lục lễ, bỗng nhiên bệnh nặng một hồi, đi đời nhà ma.
Lần thứ năm, lần thứ sáu……
……
Liền như vậy mãi cho đến hiện tại, Võ Trinh tuổi càng lúc càng lớn, thanh danh càng ngày càng không ổn, tự nhiên càng không thể nói thêm về việc hôn sự, vì thế mỗi ngày nàng tự do tự tại tán loạn tiêu dao sống qua ngày, mặc kệ là mang theo nhóm nương tử kỹ quán du xuân du hồ, hay là dẫn nhóm quan gia ăn chơi trác táng gây chuyện sinh sự khắp nơi, đều làm càng thêm thuận tay. Ngay cả Dự quốc công đối việc hôn sự của nhị nữ nhi này đều đã không ôm hy vọng, hắn ngày ngày ở chùa niệm kinh, trồng hoa, uống trà, chỉ muốn làm một ông đầu trọc nhắm mắt làm ngơ.
Nhận được tin đại nữ nhi, Dự quốc công kích động làm rơi cả mõ. Đại nữ nhi cùng nhị nữ nhi không giống nhau, nàng rất đáng tin cậy, người có thể làm nàng khen không dứt miệng tự nhiên không tồi, xem ra lần này nhị nữ nhi rốt cuộc là có thể gả ra ngoài!
Võ Trinh hỏi một câu, thấy phụ thân bỗng nhiên phát ngốc, sau đó nước mắt lưng tròng, một bộ dáng lâm vào thương nhớ phiền muộn của chính mình, nhịn không được gõ vào cánh tay ông, lại lần nữa tò mò truy vấn: “Phụ thân, người cùng a tỷ nói cho ta là lang quân nhà ai a?”
Dự quốc công phục hồi tinh thần lại, nói: “Là cháu trai Mai quý phi.”
Võ Trinh suy nghĩ một chút, dở khóc dở cười đỡ trán hỏi: “Cháu trai Mai quý phi, Mai Tứ? Tiểu tử này mới mười bảy đi, cũng quá nhỏ rồi, hơn nữa hắn từ nhỏ đi theo phía sau mông con chơi, con rất hiểu hắn, cho hắn vay mười cái lá gan hắn cũng không dám cưới con a.”
Loại tình cảm sùng kính Mai Tứ đối với nàng, tựa như ngọn lửa tiểu binh đối sa trường tướng quân, sùng bái là sùng bái, nhưng không phải quan hệ tình yêu nam nữ, nếu ngày nào đó muốn Mai Tứ cưới nàng, Mai Tứ thể nào cũng không bằng bị hù chết ngay tại chỗ.
Dự quốc công thấy nàng hiểu lầm, ai một tiếng giải thích nói: “Không phải Mai Tứ, tiểu tử Mai Tứ kia không đứng đắn, Hoàng Hậu điện hạ cho con chính là đại lang Mai gia.”
Võ Trinh sờ sờ cằm, ở trong đầu hồi tưởng một vòng, thật đúng là không nhớ tới vị đại lang Mai gia nào. Coi như là con nhà quyền quý giao du rộng nhất trong thành Trường An, gần như toàn bộ con cháu quan gia nàng đều nhận biết, nhưng đối với đại lang Mai gia cái này lại không có ấn tượng gì, kỳ quái.
“Con nghĩ như thế nào cũng không ra nhân vật nào như vậy, các người không phải là bịa chuyện đi.” Võ Trinh gõ gõ bàn nhỏ trước người.
Dự quốc công vuốt râu mình một phen, “Đại lang Mai gia là đường huynh của Mai Tứ, hắn phụ thân trước đây từng nhậm chức thứ sử Cừ Châu, trước đây hắn cũng vẫn luôn ở Cừ Châu, nghe nói mấy năm trước cha mẹ hắn qua đời, còn lại một mình hắn ở Cừ Châu giữ đạo hiếu, một năm trước mới quay về Trường An, hiện giờ ở Hình Bộ nhậm chức Tư lang trung. Nghe Hoàng Hậu điện hạ nói, là người tính tình kiệm lời, vừa lúc trị con.”
Hình Bộ Tư lang trung, đại lang Mai gia. Võ Trinh nheo nheo mắt, ở Trường An một năm nàng cũng chưa nghe nói qua, xem ra người này thực sự khiêm nhường.
Dự quốc công thấy biểu tình của nàng, lập tức cảnh giác, “Lần này bất luận như thế nào cũng không cho phép con lại dày vò người ta nữa!”
“Phụ thân người lo lắng nhiều rồi, người khác không biết cũng thôi đi, người còn không biết sao, những hôn sự trước thất bại, cũng không phải hoàn toàn là con sai.” Biểu tình Võ Trinh đầy mặt vô tội, thưởng thức roi ngựa bên hông chính mình, hứng thú bừng bừng hỏi: “Mai đại Lang kia bao nhiêu tuổi?”
Dự quốc công đã vội vào cung một chuyến trở về, hoàn cảnh của Mai đại lang đương nhiên đều đã từ đại nữ nhi hiểu biết rõ ràng, vì thế trả lời nói: “Mai gia đại lang tên là Trục Vũ, năm nay vừa lúc 22.”
Cánh tay Võ Trinh dựa trên bàn, cười hì hì, “Mai Trục Vũ? Tên này dễ nghe, nhưng 22 tuổi có phải quá nhỏ không, so với con nhỏ hơn 4 tuổi, cho dù vội vã muốn đem con gả ra ngoài, các người cũng không thể lừa thiếu niên lang người ta à, mới từ Cừ Châu trở về một năm, chắc là còn chưa có nhận biết qua tên tuổi của con, đừng để ngây thơ mờ mịt bị các người lừa cưới con, ngày sau lại hối hận.”
“Nói bậy cái gì!” Dự quốc công mặt trầm xuống, vừa định mở miệng giáo dục cho tốt nữ nhi, Võ Trinh chợt đứng dậy đi ra ngoài.
“Phụ thân, con vào trong cung gặp a tỷ, hỏi cẩn thận Mai đại Lang kia là cái dạng người gì.”
Nàng bước chân nhẹ nhàng, ba hai bước đã vượt qua ghế xuống bậc thang, chạy ra phía trước sân, Dự quốc công ngăn cản không kịp, tức giận ôm ngực thở dốc, chỉ có thể chỉ vào cửa rống to: “Con sống yên ổn chút cho ta, không được đi hù dọa Mai đại Lang!” Không ai hiểu nữ nhi bằng cha, loại sự tình này, Dự quốc công biết Võ Trinh tuyệt đối có thể làm ra.
Một cái đầu quay trở lại cửa lớn không có bóng người, Võ Trinh phất phất tay, nói: “Yên tâm đi, mấy năm nay tính tình con đã khá hơn nhiều, sẽ không vô duyên vô cớ hù dọa tiểu lang quân nhà người ta.” Tạm thời xem như trấn an một chút lão phụ đáng thương nhà mình.
Võ Trinh ra cửa, vẫn là không mang theo bất cứ người hầu nào, cưỡi lên tuấn mã của mình “Hồng Anh”, lao vút về hướng Đại Minh Cung.
Từ khi Đại Minh Cung tu sửa xong, đế hậu chuyển đến Đại Minh Cung, ban đầu Thái Cực cung cũng chỉ dư lại một đám quan viên tiểu lại. Đại Minh Cung cách Dự quốc công phủ ở Đại Ninh phường rất gần, cưỡi ngựa một lát liền tới rồi. Là muội muội cùng một mẫu thân với Võ hoàng hậu, Võ Trinh rất được Võ hoàng hậu sủng ái, hoàng đế đối với nàng coi trọng có thừa, bởi vậy nàng có đặc quyền, có thể tiến vào Đại Minh Cung bất cứ lúc nào để gặp tỷ tỷ.
Lúc Võ Trinh đến, Võ hoàng hậu mới tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, ngồi ở trên ghế dài lộ vẻ mệt mỏi lười biếng xoa cái trán. Mai quý phi ngồi bên cạnh người nàng vô cùng săn sóc đứng dậy đứng ở phía sau nàng, động tác mềm nhẹ xoa huyệt Thái Dương cho nàng, làm giảm cơn đau đầu.
Võ Trinh ngồi ở bên dưới, nhìn thấy Hoàng Hậu tỷ tỷ nhà mình ở chung với Mai quý phi, ở trong lòng than một tiếng. Cho dù không phải lần đầu tiên thấy, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dáng hai người này tình thâm nghĩa trọng lại gần một chỗ, đều nhịn không được cảm thấy ngọc quan trên đầu hoàng đế tỷ phu càng thêm xanh biếc.
Đương kim hoàng đế cực yêu nhạc cụ, lại sở trường viết thơ soạn nhạc, không để ý tới triều chính, Võ hoàng hậu phụ chính đã nhiều năm, hoàng đế vô cùng kính trọng nàng, nhưng người người đều biết, hoàng đế sủng ái nhất, chính là Mai quý phi hát hay múa giỏi biết chơi nhạc cụ. Vị Mai quý phi này xuất thân thanh quý người cũng như tên, như cây mai kiêu ngạo sương giá, đối với gần như mọi người bao gồm hoàng đế, đều là biểu tình vô cùng cao lãnh lãnh đạm, duy chỉ đối với Võ hoàng hậu, nhu tình như nước, một đôi con ngươi nhu nhu, tựa như bây giờ ——
“Tỷ tỷ, đã đỡ hơn chút nào chưa?” Mai quý phi nhả khí như lan*, mặt mày quan tâm.
nhả khí như lan: là hơi thở thơm như hoa lan, miêu tả hơi thở của người phụ nữ xinh đẹp.
Võ hoàng hậu đỡ đầu hướng nàng cười, “Khá hơn nhiều rồi, muội cũng đừng vội, ngồi xuống đi.” Dứt lời nắm đôi bàn tay mềm mại trắng trẻo của nàng, kéo nàng ngồi bên cạnh người. Mai quý phi cũng liền nhu thuận ngồi ở bên người nàng, nhưng cũng không nhàn rỗi, lại bắt đầu rót nước cho nàng.
Võ Trinh: Không biết còn tưởng rằng hai vị này mới là thân tỷ muội đó.
Võ hoàng hậu uống một ngụm nước trong tay Mai quý phi, liếc đến biểu tình Võ Trinh, cười như không cười hỏi nàng, “Đã biết rồi?”
Võ Trinh: “Hoàng Hậu điện hạ, nghe nói tỷ chọn cho muội một vị hôn phu, là đại lang Mai gia?”
Võ hoàng hậu: “Đúng vậy, ta gặp qua rồi, là một lang quân không tồi, với muội cũng đủ tốt.”
Võ Trinh nhìn Mai quý phi liếc mắt một cái, ngữ khí mang chút châm chọc, “Nghe nói là cháu trai Mai quý phi, chắc không phải là Mai quý phi thổi gió bên gối* điện hạ ngài đi?”
thổi gió bên gối: truyền đạt ý kiến, đưa ra yêu cầu thường là vợ với chồng
Võ hoàng hậu sớm đã thói quen hồ ngôn loạn ngữ của nàng, tám ngọn gió thổi cũng không lay động đáp lại, “Đúng vậy.”
Mai quý phi nhấp môi cười, nàng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng cười lên, vẫn giống như thiếu nữ hai tám tuổi xinh đẹp động lòng người, nàng nói: “Đại chất nhi kia của ta giữ mình trong sạch, không có thiếp thị thân mật gì, cha mẹ hắn chết sớm, không cần ngươi phụng dưỡng cha mẹ, vả lại tính cách hắn trầm ổn, cũng sẽ không khi dễ ngươi, thật sự là lương phối không thể tốt hơn. Điện hạ lo lắng việc hôn sự của ngươi, nếu việc này có thể thành, ta cũng vì điện hạ giải quyết xong một tâm sự.”
Võ Trinh sau khi nghe xong, cảm thấy dường như xác thật không tồi, nhưng mà…… Nàng tò mò hỏi Mai quý phi: “Xin hỏi Quý phi tỷ tỷ, Mai đại Lang kia chính là đắc tội người chỗ nào?”
Mai quý phi: “Sao lại nói như vậy?”
Võ Trinh vô tội buông lỏng tay: “Nếu không oán không thù, sao Quý phi tỷ tỷ lại nhẫn tâm đem tiểu lang quân đẩy vào hố lửa lớn là ta đây.”