Phương Tiên Sinh Không Muốn Ly Hôn

Chương 8


1 tháng

trướctiếp

Chương 8

Lợi ích của việc ly hôn

Hạ Vân Thư đưa mẹ đi khám bệnh, áp dụng thủ đoạn nửa dụ dỗ nửa ép buộc, trước tiên cô không cho bà ăn sáng, còn nhờ ba Hạ và dì Thôi khuyên nhủ bà Hạ.

Thời trẻ bà Hạ và ông Hạ liều mạng làm việc, ngày đêm điên đảo, một ngày ăn một bữa, thường xuyên ăn cơm nguội. Ngày trẻ còn chịu được, bà luôn tự hào bản thân mình ‘hoàn toàn có thể so được với người lao động chân tay bình thường, đàn ông cũng chẳng làm nhiều được như bà’ nhưng đến lúc già rồi mới thấu hiểu tác hại, đầu tiên là răng không khỏe, lạnh quá hay nóng quá đều không ăn được, mà cứng quá cũng không ăn được, thường xuyên nhìn bàn cơm ngon mà than thở.

Sau này dạ dày cũng không khỏe.

Mà bảo bà đi khám thì lại sống chết không chịu đi.

Ông Hạ nói, “Bà ấy sợ khám ra bệnh, chưa chết vì bệnh đã chết vì sợ rồi.”

Nói như thế trúng tâm bệnh của mẹ cô khiến bà càng không muốn đi.

Hạ Vân Thư cứ nghĩ bà sợ, nên tàn nhẫn nói thẳng, “Nếu mẹ không đi khám bệnh, sau này con sẽ không cho Tiểu Hi và Tiểu Sâm tới thăm mẹ nữa.”

Mẹ cô do dự, dì Thôi bên cạnh cũng nói thêm vào, “Bà sợ gì chứ? Cũng đâu phải không có tiền, hà tất phải tỏ ra nghèo khổ như thế ? Nếu quả thật bị bệnh nặng, bà cứ bán bừa một hai căn trong đống bất động sản rồi đổi thành tiền mặt chữa bệnh là được. Chứ bà cứ giữ đấy cho ai? Con rể bà không thiếu nhà ở, cháu trai bà cũng đứng tên hai ba cái nhà rồi. Con gái bà cũng đâu có nghèo ——”

Hạ Vân Thư ngẩn người, hóa ra là vì nguyên nhân này? Cô quay sang nhìn, ba cô chỉ cười một cái, mẹ cô mất tự nhiên quay sang đánh nhẹ vào tay dì Thôi.

Dì Thôi quay sang nhìn cô nháy mắt ra hiệu rồi mạnh mẽ đẩy người lên xe.

Trong lúc Hạ Vân Thư lái xe, tâm trạng rất phức tạp. Cô đưa ba mẹ tới bệnh viện trung tâm, chọn gói kiểm tra đắt nhất, để ba mẹ mình đều được kiểm tra tổng quát toàn thân.

Sau khi y tá dẫn hai người đi khám, cô quay sang nói chuyện với dì Thôi, “Con cám ơn dì nhiều.”

Dì Thôi vội xua tay, “Không sao.”

Rồi bắt đầu giải thích nguyên nhân, “Ban đầu đúng là vì sợ thật nhưng sau là vì bà ấy lo nghĩ nhiều.”

Hạ Vân Thư gả vào nhà họ Phương, chuyện chung thân đại sự đã quyết định, ba mẹ cô bắt đầu giữ thể diện cho cô. Nếu để người ta biết thông gia của nhà họ Phương bán hàng ngoài chợ thì đúng là không hay ho cho lắm. Bởi vậy, bọn họ nhượng quyền kinh doanh cho người khác, mỗi năm thu ít hoa hồng. Các cửa hiệu ngoài chợ cũng cho thuê lại để thu tiền. Sau đó lại nghĩ mấy đứa trẻ nhà Hạ Vân Thư sẽ không thèm cái nhà rách của hai ông bà già này nên đã quyết định bán, lấy tiền mặt cùng dì Thôi mua căn nhà mới đang ở bây giờ. Nhà mới ở khu Tam Hoàn, khu này mới mở rộng để xây dựng biệt thự liền kề. Sau khi thực hiện kế hoạch, tuy rằng mỗi năm không kiếm được nhiều tiền như xưa, nhưng kể ra thì cũng không cảm thấy mất mặt, còn về kinh tế cũng sẽ không kéo chân làm ảnh hưởng tới Hạ Vân Thư.

Dọn sang nhà mới là chuyện vui, hơn nữa dì Thôi còn dẫn bà đi quen với rất nhiều bạn tốt, nhưng cũng có kẻ ôm tâm tư tới nịnh nọt.

Dù nói thế nào thì cuộc sống trôi qua vẫn rất hài lòng.

Nhưng vào ở được một hai năm, có người già cùng khu mắc bệnh, hình như là ung thư. Ông cụ ấy là người có tiền, con cái cũng có kinh tế, nên khám ở bệnh viện lớn uống rất nhiều thuốc tốt, hàng năm tiêu tốn gần trăm vạn. Mẹ cô vừa nghe đã tặc lưỡi, sao lại tiêu nhiều tiền như thế? Dì Thôi nói đó là chuyện bình thường, thật ra là dùng tiền mua mạng, những gia đình có điều kiện đều sẽ chữa trị. Nếu bà mắc bệnh, nhất định cũng sẽ được điều trị như thế. Mẹ cô nói cứ như vứt tiền xuống biển, còn không bằng chết luôn cho rồi. Dì Thôi chỉ cười, bà muốn chết, nhà họ Phương cũng không cho bà chết. Nhà họ Phương giàu có như thế, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn thông gia chết mà không chịu bỏ tiền, ai mà biết người ta cười cho thối mũi?

Dì Thôi xin lỗi, “Dì cũng chỉ nói đùa với mẹ con thôi, nào ngờ bà ấy lại nghĩ nhiều như thế? Bà ấy nói cháu ở nhà họ Phương sống không thoải mái nên không muốn gây thêm phiền phức cho cháu. Nếu sức khỏe tốt, có thể tiết kiệm chút tiền cho cháu và cháu ngoại, ít nhất người ta sẽ không nói cháu lấy con trai nhà đó là vì tiền. Nếu tiêu hết tiền để chữa bệnh, còn phải nhờ vào nhà họ Phương, bà ấy ——”

Hạ Vân Thư nghe xong khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nói, “Người ta nói gì ạ?”

“Toàn là những lời vớ vẩn của mấy người rảnh rỗi ấy mà.” Dì Thôi khuyên nhủ cô, “Vì cháu sống hạnh phúc nên bọn họ ghen ghét thôi. Nhưng cháu yên tâm, dì sẽ khuyên bà ấy không qua lại với bọn họ nữa, mỗi ngày cũng dì chơi mạt chược, đi dạo mua sắm, vui hơn bao nhiêu? Tí về cháu cũng đừng mắng bà ấy, nhiều tuổi rồi còn bị con gái mắng, xấu hổ lắm.”

“Cháu cám ơn dì nhiều.”

“Nói gì thế? Dù sao cũng là việc phỉ làm mà.”

Xong chuyện của ba mẹ, khó tránh khỏi nói vài chuyện linh tinh khác.

Bên nhà mẹ dì Thôi có một đứa cháu trai, gần đây tới Bình Thành công tác, làm trong lĩnh vực hậu cần và liên quan đến internet vạn vật [1]. Cô không hiểu gì về công nghệ thông tin, cũng không biết có gì đặc biệt. Nhưng nhà họ Phương rất nổi tiếng trong lĩnh vực hậu cần, Phương Châu cũng có làm về internet vạn vật, có cơ hội thì muốn xin gặp.

[1] Internet vạn vật : Internet of Things (Internet vạn vật, IoT) là một khái niệm khá phổ biến trong những năm gần đây. Nhiều người cho rằng khái niệm này ra đời cùng lúc với sự xuất hiện của mạng Internet. Ngày nay, IoT được dùng để chỉ mọi thiết bị có khả năng kết nối với Internet. Một vài ví dụ về khả năng ứng dụng IoT bao gồm đồ gia dụng, thiết bị điện tử đeo trên người, thậm chí có trong cả lắp đặt máy bay.

Hạ Vân Thư không nói thẳng là có được không, chỉ nói qua về sự khác biệt giữa hậu cần truyền thống và internet của vạn vật đang phát triển khắp nơi.

Nói đến khi mặt dì Thôi ngơ ra.

Ngồi chờ một lúc lâu ba mẹ cô mới khám xong, ai nấy đi ra mặt đều lo lắng.

Hạ Vân Thư chạy tới đón, y tá đưa cho cô một tập báo cáo sức khỏe dày cộp. Phần lớn các chỉ số đều có kết quả ngay, bác sĩ giải thích từng chỉ số, tuy rằng vẫn có những chỉ số cao hơn mức bình thường nhưng không có vấn đề lớn. Chỉ cần ăn kiêng, tập thể dục, ăn nhiều trái cây rau dưa là tốt. Chỉ có vài chỉ số thí dụ như cộng hưởng từ hạt nhân linh tinh thì phải chờ mấy ngày mới có kết quả.

Vì phải chờ mấy ngày, khiến mẹ cô vô cùng hoảng loạn.

Hạ Vân Thư chỉ vào ảnh chụp siêu âm dạ dày, “Mẹ chỉ bị đau dạ dày thôi, kết quả siêu âm là loét nhẹ. Mẹ uống thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ là được, có gì phải sợ? Những chỉ số khác thì đi khám định kỳ, chắc không sao đâu mà.”

Mẹ cô cứ hỏi mãi, sau khi hỏi y tá nhiều lần, mới yên lòng.

Con người ta khi đã yên tâm, thì tâm trạng cũng khác.

Trên đường về nhà , mẹ cô lại bắt đầu cười nói thoải mái, liên tục tám chuyện cùng dì Thôi không yên.

Chờ về đến nhà, lại lập tức hẹn bạn buổi chiều tới chơi mạt chược.

Hạ Vân Thư đỗ xe bên cạnh gara, mở cửa xe nói, “Mẹ vẫn còn muốn chơi mạt chược à? Bác sĩ nói phải tập thể dục nhiều vào, mỗi ngày cứ ngồi cũng không tốt.”

“Không sao đâu.” Dì Thôi xua tay, “Dì và mẹ cháu đã đăng ký một chuyến đi du lịch núi Hoàng Sơn rồi, đến lúc đó phải leo lúi. Leo một lần, thì vài tháng sau cũng chẳng cần vận động nữa ——”

Cũng chỉ là lời nói đùa.

Vào nhà, Hạ Vân Thư ngả mình xuống sofa, cứ nhìn chằm chằm mẹ mình.

Ba cô biết có biến thì lấy cớ nấu cơm trưa, lập tức trốn xuống phòng bếp.

Mẹ cô cũng uể oải muốn về phòng ngủ.

“Mẹ ngồi đây đi.” Cô nhìn mẹ mình.

Mẹ cô chỉ vào trong phòng.

“Con muốn mẹ ngồi đây!” Cô cao giọng hơn.

Mẹ cô chịu thua đành phải nói, “Dì Thôi của con chỉ nói đùa thôi, mấy lời nói đùa đấy sao có thể tin được.”

“Mẹ có bao nhiêu tiền? Bao nhiêu nhà? Tiết kiệm cho con và hai đứa cháu mẹ bao nhiêu?” Mặt Hạ Vân Thư lạnh lùng.

Mẹ cô lập tức nói, “Để mẹ lấy ra cho con xem.”

Thật sự phải vào phòng ngủ lấy rồi.

“Xem? Xem cái gì? Xem rồi có nhiều tiền bằng nhà họ Phương không? Hay mẹ cứ nhét nó trong cái két sắt ấy, chúng nó ngày càng thân thiết, có thể sinh con luôn cho mẹ?” Hạ Vân Thư cao giọng hơn, lửa giận trong mắt hóa thành lưỡi dao sắc bén. Cô đang ở nhà mình, không cần giả vờ dịu dàng làm gì, cô đập bàn quát lên, “Dù có thể sinh con cho mẹ, một năm có thể sinh hai? Hay sinh bốn? Thì mấy thứ đó có phải đồ ăn cho mẹ, có tác dụng cho hai đứa cháu có một bà ngoại khỏe mạnh không? Hay giữ nó lại thì có tác dụng dệt thêm mấy mét gấm?”

“Đúng!” Ba cô từ phòng bếp thò đầu ra, “Chẳng thêu thêm được bông hoa nào đâu, chỉ thêm gấm thôi.”

Mẹ cô oan ức, “Cô coi thường mẹ cô thế à?”

“Con nghèo hơn mẹ, sao dám coi thường mẹ?” Hạ Vân Thư nói thẳng, “Con gả vào nhà họ Phương mà mẹ phải chịu oan ức như thế à? Sớm biết thế thì con chẳng lấy nữa!”

“Vậy chẳng phải cô đã gả rồi à?”

“Kết hôn cũng có thể ly hôn được!”

Ba cô lập tức rụt đầu vào, không tham dự cuộc chiến của hai mẹ con nữa.

Mẹ cô thấy chỗ dựa duy nhất đã rút lui thì lại càng tức giận.

Con gái bà từ nhỏ đã xinh xắn đáng yêu, nhưng càng lớn càng xinh thì tính cách lại càng tệ. Khi bọn họ bận rộn kinh doanh, thì cô một mình ở nhà, hoặc chơi đùa với những đứa trẻ ngoài chợ. Ngày nào cũng cãi nhau với bạn, ba đến năm ngày lại đánh nhau một trận. Nghiêm trọng nhất là lần cào mặt con người ta chảy máu đầm đìa. Bà quản mấy năm cuối cùng không quản được, ngược lại càng lớn càng ngang ngược. Bà cho rằng tính cách con gái vốn đã thế, đành chấp nhận. Nào ngờ cô kiêu ngạo hơn hai mươi năm, vì gả cho Phương Châu đã tình nguyện thay đổi tính cách con người mình.

Trước mặt người ta thì giả vờ dịu dàng, chỉ khi về nhà thì lại chứng nào tật nấy.

Bà nhìn đôi mắt hung dữ kia, cảm thấy hơi sợ.

Nhưng trên đời này làm gì có mẹ nào lại sợ con gái, bà đành phải ưỡn ngực quát ầm lên.

“Ly hôn đi! Cô có bản lĩnh thì ly hôn đi! Đừng chỉ biết nói mồm, cô có dám để Phương Châu thấy mặt cô lúc này không?”

“Vậy lúc ba kết hôn với mẹ, biết mẹ dám cầm dao chém người, nhưng đâu biết mẹ sợ gặp bác sĩ.”

“Không phải mẹ vì tốt cho cô à?”

“Tốt cho con? Mẹ không nghe lời con khuyên là tốt cho con? Ngày nào con cũng bận đi làm, tan làm thì về chăm con, cuối tuần chăm con, xong việc còn lo lắng cho mẹ. Mẹ, mẹ nói thật đi, có phải thấy con chăm cho hai thằng cu mà mặc kệ mẹ, nên mẹ ghen tị, muốn tìm thêm việc cho con đúng không?”

“Mẹ cô vẫn sống tốt!”

Hạ Vân Thư cười lạnh, “Đúng rồi, miệng kêu đau dạ dày nhưng lại không dám đi khám. Mấy thứ vô dụng kia, mẹ cứ giữ lại để nó khám bệnh cho mẹ luôn đi!”

Mẹ cô bị chọc tức, giận đến mức đặt mông ngồi phịch xuống sofa.

Hạ Vân Thư đứng dậy rót nước, đưa ly nước cho bà, “Nói thật đấy, con muốn ly hôn, mẹ sẽ cảm thấy thoải mái hơn?”

Không cần xã giao với họ hàng nhà họ Phương, cũng không cần đánh Thái Cực quyền với người ta để kết thân, thậm chí chẳng cần hết lòng với dì Thôi như thế.

Còn những lời đồn đại sau ly hôn thì chỉ cần đóng cửa lại là không nghe thấy gì hết, ngược lại còn rất thoải mái.

Mẹ cô giận dỗi, “Đương nhiên.”

Hạ Vân Thư không nói gì nữa.

Mẹ cô cầm cốc uống nước, một lúc lâu sau không thấy con gái mắng thêm, bà quay đầu thì thấy Hạ Vân Thư đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ có gì chứ? Đơn giản chỉ là một cái cây ngân hạnh với những chiếc lá màu vàng sáng rực. Nhưng cô lại nhìn chăm chú như thế trông thật đáng sợ. Bà do dự nói, “Con gái ngoan, nhưng lời con nói vừa rồi là nói đùa à?”

Hạ Vân Thư hoàn hồn, “Mẹ, nếu con muốn ly hôn thật, mẹ có cười con không?”

Cười cô muốn sống muốn chết gả cho người ta, rồi lại hối hận đòi bò ra.

“Mẹ cười con? Mẹ cười con làm gì?” Mẹ cô nóng nảy, “Không tự nhiên mà con nói thế, rốt cuộc là có chuyện gì? Phương Châu ngoại tình? Có tiểu tam? Hay tiểu tứ? Nó nhất quyết đòi ly hôn với con, con không chịu? Con không được cáu với mọi người trong nhà, kéo nó ra ngoài rồi xử ——”

Hạ Vân Thư dở khóc dở cười, “Mẹ, sao mẹ lại nghĩ người muốn ly hôn phải là Phương Châu, vì sao không phải là con không muốn sống như thế nữa? Vì sao không phải con đòi ly hôn?”

Mẹ cô hơi ngập ngừng, một lúc lâu sau mới nói, “Hồi đó con sống chết nói yêu nó, dù cả đời phải khổ cũng muốn lấy nó. Mẹ còn nói gì được nữa?”

“Hồi ấy con yêu nhưng giờ thì không được hết yêu à?”

Bà lườm cô, môi hơi mấp máy nhưng chẳng thể mắng cô lời nào.

Hạ Vân Thư thấy bà lo lắng, chỉ cười nói, “Con dọa mẹ thôi, mẹ tin thật à?”

Bà Hạ đánh cô một cái, xua xua tay, buồn rầu mà đi xuống bếp.

Bà suy nghĩ cân nhắc qua lại, rồi nói với người bạn già đang xào rau, “Con bé định ly hôn thật ông ạ, để con lại nhà họ Phương, lại nhận một số tiền bồi thường, quả thật còn tốt hơn bây giờ.”

Ông Hạ đang định trả lời, chợt nghe tiếng di động vang lên.

Bà Hạ lôi ra xem, bĩu môi nói, “Phương Châu gọi tới, tám trăm năm cũng chẳng thấy nó gọi điện cho tôi bao giờ.”

“Bà nghe máy đi.”

Mẹ cô nhận máy, vài giây sau thì cúp rồi thẫn thờ nhìn ông.

“Sao thế?” Ông Hạ hỏi.

Bà Hạ không đáp, chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở, gương mặt vạn năm lạnh tanh của Phương Châu xuất hiện, hai tay anh còn đang xách quà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp