Tình trạng là sau 30 phút, chúng tôi đã tổng kết được 1 điều đó chính là chúng tôi đang ở trong cuốn tiểu thuyết m.á.u c.h.ó của tác giả Trung Quốc mà chúng tôi đã chửi trên mạng rồi cấm người ta vĩnh viễn
Tôi nghĩ đây không phải 1 điều quá tồi tệ, nhưng anh tôi lại không cho là như thế.
Anh ấy bảo rằng, thông thường theo môtip cũ rích của mấy tựa truyện xuyên sách như thế này thì đi kèm chắc chắn sẽ có 1 hệ thống đến để bắt ép đi làm nhiệm vụ nào đó.
Nghe anh nói vậy, tôi cũng dấy lên không ít sự nghi ngờ, bởi tôi tự hỏi rằng bỗng dưng tự nhiên đang yên đang lành tại sao tụi tui phải xuyên đến đây, còn phải là cuốn tiểu thuyết mà bọn tôi ghét cay ghét đắng nữa cơ chứ
Hay chăng là do tụi tui spam tác giả trung đó lố tay quá nên có khi người ta nguyền rủa bọn tôi không ấy nhỉ? Cũng có thể ấy nhỉ!
Để kiểm chứng suy đoán của anh trai, bọn tôi đã phải ngồi đợi chờ mòn mỏi trong hơn 3 tiếng đồng hồ chỉ để xem xem coi có hệ thống nào xuất hiện không.
Và rồi, như những gì đã thấy thì chả có gì xảy ra cả, không hề xuất hiện hệ thống nào cả, thậm chí ngay cả tiếng máy móc kì lạ nào tụi tui cũng không nghe thấy
Chắc có lẽ là do chúng tôi đã quá ảo tưởng rồi.
Khi đã kiểm chứng xong thì bọn tôi ngay lập tức đi tìm thứ gì đó để biết rằng “bản thân” chúng tôi là ai?
Thật trùng hợp là bọn tôi đã tìm thấy thẻ học sinh sinh viên ngay trong cặp sách
Điều kì lạ ở chỗ, khuôn mặt được chụp rồi dán vào thẻ có khuôn mặt y đúc chúng tôi, thậm chí cả họ tên, ngày tháng năm sinh cũng y chang, không khác là bao
Cứ như thể chúng tôi đã nhập vào “cơ thể” của chính bản thân mình vậy.
Tôi cứ đinh ninh rằng có gì đó không đúng, nhưng anh tôi lại bảo
Liễu Nhạc Phong: “Có thể đây chỉ là1 sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, biết đâu là do không biết nghĩ tên nhân vật ra sao nên tác giả mới viết bừa tên cho đủ số lượng, nên vô tình trùng thôi ấy mà, tại tên của chúng ta cũng có nhiều người giống lắm”
Dù nghe anh nói vậy, tôi cũng không thể làm sự nghi ngờ này biến mất, nhưng rồi tôi vẫn chọn tin lời anh và gạt bỏ hết những nghi ngờ đó đi và tôi cho rằng có lẽ tôi đã quá đa nghi rồi.
Vậy là chúng tôi cùng nhau suy nghĩ bàn kế hoạch nên làm gì khi mà vô tình xuyên vào đây
Anh tôi rất bình tĩnh phân tích mà đáp
Liễu Nhạc Phong: “Thật đáng may là chúng ta đã có thể tìm được tên cũng như địa chỉ nhà với ngày tháng năm sinh của chúng ta, bây giờ điều chính ta cần là biết được hoàn cảnh sống hay cũng như giờ vẫn đang còn là học sinh hay đã ra trường rồi hay đang vừa học vừa làm? Đó là tất cả nhưng gì mà anh nghĩ bây giờ chúng ta cần nên làm”
Liễu Minh Yên: “…”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ông anh trai của tôi trong những trường hợp như thế này lại hữu dụng đến thế!
Tôi cũng khá bất ngờ vì hầu hết khi gặp những hoàn cảnh như thế này thì những người khác sẽ khó mà bình tĩnh cho được, vì họ sẽ rất lo lắng vì không biết đây là đâu? Nhưng anh tôi thì rất bình tĩnh mà tìm hiểu mọi thứ xung quanh rồi đưa ra những suy nghĩ được cho là…ừm…có hữu ích?
Tôi chưa từng nghĩ rằng anh tôi đã trưởng thành hơn tôi rất nhiều
Sau 1 hồi lục lọi và tìm kiếm thì tổng kết lại những thứ chúng tôi có thể biết là chút ít về sơ yếu lý lịch của nhân vật chúng tôi xuyên vào
Đây là 1 cặp anh em có máu mủ ruột thịt, vì hoàn cảnh trong nhà quá khó khăn, mẹ thì đang bị bệnh nên 2 anh em vừa học vừa đi làm để đóng tiền học và chi trả tiền thuốc men cho người mẹ.
Đương nhiên thân phận của 2 nhân vật này chỉ đúng nghĩa là nhân vật qua đường vô danh, chẳng có tý đóng góp nào vào trong cốt truyện.
Nhắc đến đây, bỗng tôi chợt lóe lên 1 ý tưởng có phần hơi ngờ nghệch
Liễu Minh Yên: “Anh ơi. Nếu mình đã xuyên vô đây rồi, không những không ràng buộc với hệ thống mà còn chẳng liên quan gì tới cốt truyện thì…hay là…anh có muốn giúp 2 nhân vật phản diện không!”
Nghe tôi nói như vậy, anh vẫn còn bâng khuâng mà đáp lại tôi
Liễu Nhạc Phong: “Giả sử, nếu chúng ta không thể đụng chạm đến cốt truyện thì sao? Ý anh là chúng ta không có liên quan gì đến cốt truyện đúng không? Vậy có khả năng chúng ta cũng không thể thay đổi được cốt truyện đâu nhỉ?”
Nghe anh nói như vậy tôi bất giác phải suy nghĩ lại, tôi cũng rất phân vân với những gì anh tôi nói và tôi nghĩ rằng khả năng này cũng không phải không thể xảy ra được nên tôi đã nảy ra 1 ý định
Liễu Minh Yên: “Không phải chỉ cần kiểm chứng là xong thôi đúng không! Ngày mai là ngày tên nam chính đó đi xin việc làm, vậy thì nhân lúc đó chúng ta giả dạng thành lao công trà trộn vào công ty đó sau đó thử t.h.ủ t.i.ê.u coi nam chính có pay màu không, nếu nam chính có khả năng c.h.ế.t, vậy thì chứng tỏ chúng ta cũng có khả năng tham gia vào cốt truyện, anh nghĩ sao?”
Nghe tôi nói xong anh tôi lo lắng, vội vàng dùng tay mình bịt miệng tôi lại rồi suỵt 1 cái ngụ ý tôi hãy im lặng, rồi thầm thì vào tai tôi với giọng nói đầy chất vấn
Liễu Nhạc Phong: “Em có bị điên không hả!!! Có biết bao nhiêu cách để kiểm chứng thì em không chọn mà lại chọn cách này hả!!! Em có biết làm việc này là ác lắm không hả!!!”
Nghe anh nói vậy, tôi bực bội dùng tay tôi hất cái tay kia ra, rồi dùng giọng điệu gay gắt nói
Liễu Minh Yên: “Dù biết là ác thật, nhưng mà anh nghe nè, mấy nhân vật chính đó cũng chẳng phải là hạng người tốt gì đâu!!! Có khi chúng ta còn đang giúp ông trời thay hành trừ đạo mấy kẻ gian ác đó ấy chứ!”
Sau khi nghe xong, anh tôi chau mày, bất lực ôm lấy trán rồi thở dài ra 1 hơi
Liễu Nhạc Phong: “Dù biết là họ ác nhưng mà em nghe nè, chúng ta không thể trở nên giống như họ được, nếu chúng ta g.i.ế.t họ thì không có nghĩa chúng ta đã làm được việc tốt được, dù gì g.i.ế.t người cũng là 1 tội ác, em không thể nào vì lý do này mà lợi dụng nó để…làm hại người khác được, sao em không thử chọn lại cách khác đi"
Sau khi nghe anh nói xong, tôi cảm thấy trong người tôi đang rất tức giận vì tôi nghĩ rằng anh đang phản bội tôi, không muốn theo phe cảu tôi và muốn bao che cho kẻ ác.
Trong cơn tức giận, tôi đã để cảm xúc lên trên hết thảy tất cả và vô tình to tiếng với người anh của mình và ngay lập tức đuổi anh ấy ra khỏi phòng, đóng cửa 1 cái *rầm* rồi tôi vùi mình vào trong chăn, lấy nó làm bọc bảo vệ cho tôi.
Dù bị tôi mắng như thế nào hay bị tôi đuổi ra khỏi phòng thì anh ấy không quở trách hay 1 lời oán than lấy tôi nửa lời, mà chỉ quay lại dịu dàng gõ cốc cốc vào cửa phòng ngủ của tôi rồi nói
Liễu Nhạc Phong: “Ngủ ngon….e-em...em gái”
Nói xong, anh liền nhẹ nhàng rời đi
Khi tiếng bước chân đã không còn vang vọng trước hành lang phòng ngủ của tôi thì tôi mới từ trong chăn ló đầu ra, bấy giờ đôi mắt tôi đang rơi lệ không ngừng, đôi lông mày thì vẫn đang chau lên vì tức giận, tôi hiểu những gì anh nói nhưng không hiểu tại sao bản thân tôi lại thấy rất tức giận và ấm ức
Giờ tôi cảm thấy khá mệt nên đã vùi mình lại trong chăn gối để nước mắt thấm lên đó
Dù rằng trước đây anh em bọn tôi cũng không ít lần cãi nhau, nhưng chưa bao giờ lại đến mức này, tôi nghĩ…mình thật sự đã sai rồi, vì mình quá trẻ con nên đã vô tình…từ giận với anh trai, tôi nghĩ tôi cần phải kiểm soát lại của chính mình nhiều hơn.
Trong đêm tối, tôi không thể nào ngủ nổi, vì còn đang vướng bận với suy nghĩ lại nhiều thứ, chung quy thì…ngày mai tôi vẫn nên xin lỗi anh trai thì hơn.
Cứ mãi suy nghĩ lại việc vừa này tôi bỗng chợt thiếp đi khi nào không hay
Dường như sau đêm đó, tôi thoáng qua đã suy nghĩ thông suốt hơn những lời anh trai tôi đã nói, nhờ vậy mà tâm trạng tôi phần nào đã vơi bớt đi sự nóng nảy, có lẽ tính trẻ con của tôi cũng sẽ ít đi chăng?