12
Hai người họ ở đó thoa thuốc suốt mười phút, mà mười phút này đối với tôi dài như mười năm.
Chương Ngọc đi trước, Quý Vân Bạch đột ngột nhìn tôi hỏi: “Cậu không thích tôi cười với cô ta?”
“Cậu cười với ai cũng không liên quan gì tới tôi.” Tuy rằng lời này của tôi rất bình thường, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy trong miệng có chút chua.
Hắn nhìn tôi, đuôi mắt hơi hồng, “Rõ ràng là cậu nói tôi nên nghe lời cô ta.”
Hắn sắp khóc sao?
Bởi vì bị Chương Ngọc bắt nạt nên khóc?
Hay bởi vì muốn thanh minh với tôi, lo lắng đến khóc?
“Được rồi.”
Cho dù thế nào, tôi tuyệt đối cũng không nghĩ tới hắn bị đá.nh tới mức thương tích đầy mình, còn bị người khác dọa khóc.
“Còn cậu thì sao? Lại bị anh trai cô ta ức hiếp?” Trên khuôn mặt hắn dường như thoáng một vẻ đau lòng khi nhìn thấy vết bẩn trên đôi giày trắng và chai nước tôi đang nắm chặt trong tay.
Rõ ràng giữa hai chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì, lúc này lại giống như cùng bị baoluc học đường nên có thêm một mối quan hệ không minh bạch.
Sau đó, tôi tổng kết mối quan hệ này thành hai chữ — Người nhà.
Trở lại phòng học, nghĩ đến tấm lưng trắng nõn của Quý Vân Bạch với những vết xanh tím ghê rợn bên trên cùng với dấu năm ngón tay trên khuôn mặt tuấn tú, tôi đột nhiên có chút động lực muốn phản kháng Chương Thiêm.
Một nữ sinh tới tìm hắn, tặng cho hắn một túi quà vặt lớn.
Hắn lại đưa cho tôi, “Có muốn ăn không?”
“Không đói.” Tôi cúi đầu làm bài.
“Ăn một chút rồi làm tiếp?” Hắn đưa cho tôi một túi kẹo đã xé trước.
“Tôi nói tôi không đói!” Tôi giơ tay chặn lại, không ngờ lại khiến túi kẹo rơi xuống đất.
Hắn sửng sốt, khuôn mặt mỗi lúc một tối sầm lại.
Tôi cầm cốc đi rót nước, hắn lập tức đưa cốc của mình cho tôi.
Tôi không từ chối, nhưng lại rót cho hắn một cốc nước nóng.
Hắn bị nóng tới mức nhe răng trợn mắt, quay sang hỏi tôi, “Tay cậu có sao không?”
Tôi không để ý tới hắn.
Khi tôi chép bài cho hắn, hắn nằm xuống bàn chăm chú nhìn tôi, cho dù tôi cố tình viết sai đáp án, hắn cũng không hiểu.
Chuyện xảy ra không ngoài dự đoán, hôm sau hắn bị thầy giáo gọi tới phòng Giáo viên, mắng một trận cẩu huyết lâm đầu.
Lá gan của tôi chung quy vẫn rất nhỏ, lần phản kháng này đã coi là tích góp suốt ba năm mới thành.
Quý Vân Bạch đứng trước cửa lớp, một nụ cười xuyên qua đám người hướng về phía tôi.
Khi mà trái tim tôi đang hoảng sợ tới đỉnh điểm, Chương Thiêm cuối cùng cũng trở lại.
Anh em tốt của hắn lập tức xúm lại hỏi han.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị bắt nạt.
“Về sau ai tặng đồ ăn vặt tao cũng không nhận nữa!”
Anh em tốt của hắn: “???”
Tôi: “???”
Hắn mỉm cười nhìn tôi chằm chằm, “Có người ghen.”
Tôi ghen?
Hắn không phải có bệnh gì đấy chứ?
13
Những ngày sau đó, dường như bệnh tình của Chương Thiêm ngày càng nặng.
Hắn bắt đầu tự làm bài tập, còn muốn tôi chỉ cho hắn.
“Để tôi viết cho cậu.”
Tôi tự viết mười phút là xong, sao lại phải tốn đến sáu mươi phút để giảng cho hắn?
Hắn không đến WC hút thuốc nữa, anh em hỏi hắn vì sao, hắn lập tức đưa mắt về phía tôi, “Còn trẻ đã hút thuốc, sau này sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Có người trêu chọc hắn, có người rủ hắn đi đá/nh người, hắn trực tiếp từ chối, “Lũ ch ó độc thân chúng mày muốn đi chet thì cứ đi, tao lười bồi theo.”
Khi hắn nói những lời này, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi tôi.
Tôi nhìn thấy mà trong lòng hốt hoảng.
Chỉ có thời điểm lúc làm bài, tôi mới có thể thở dài nhẹ nhõm một chút.
Hôm nay, lúc đang làm bài, tôi thấy Chương Ngọc lén đặt một phong thư màu hồng nhạt vào vở của Quý Vân Bạch, sau đó còn ngạo mạn bảo tôi không được nói gì.
Nếu nói về thư tình, hình như cô ta cũng đã tặng cho mấy giáo thảo trước đây.
Tôi ôm sách vở không nói tiếng nào, khi đi ngang qua Quý Vân Bạch chợt bị hắn giữ lại, sau đó trong tay bị nhét vào một mảnh giấy nhỏ.
Tôi cúi đầu nhìn Quý Vân Bạch, hắn vẫn thản nhiên mỉm cười với tôi.
Trong tiết Toán học, tôi mở mảnh giấy ra, bên trên viết mấy chữ, “Cảm ơn cậu, tôi không còn đau như vậy nữa, tan học cùng về nhà được không?”
Về nhà cùng nhau sao?
Những lời này khiến trái tim tôi như nhảy cẩng lên cả mét.
“Đang nhìn gì vậy?” Chương Thiêm vừa chơi bóng rổ về, đi tới nhìn tôi.
“Không có gì.” Tôi làm như vô tình mà luồn tay nhét mảnh giấy vào sâu trong ngăn bàn.
“Đây là gì vậy?” Hắn đột ngột chỉ vào phong thư màu hồng nhạt trong ngăn bàn tôi.
Trong nháy mắt ấy, tôi sợ tới mức dường như hồn lìa khỏi xá c.
Đó là thư tình mà Chương Ngọc viết.
Tôi đỏ mặt, vội vàng đẩy phong thư sâu vào trong, hắn lại đưa tay muốn giật lấy, cuối cùng lại nắm lấy tay tôi.
“Chương Thiêm!” Tôi nhỏ giọng quát, nước mắt lưng tròng sắp rơi xuống.
Hắn sửng sốt một chút, cuối cùng buông tay ra.
“Cậu viết thư tình cho tôi?”
14
Thư tình?
Tôi yên lặng không nói, hắn cũng không hỏi thêm nữa.
Suốt giờ tự học buổi chiều, hắn cũng không làm phiền tôi.
Hắn tùy ý sai phái một người trong đám anh em mang giấy viết thư tới, còn mượn bảng chữ mẫu, dường như đang cắm cúi viết gì đó.
Cuối cùng tôi cũng có thể thoáng yên tâm.
Giờ tự học ấy tôi cũng không dám nhìn Quý Vân Bạch, bởi vì mỗi lần ngẩng đầu đều thấy hắn đang nhìn tôi.
Khi tan học, Chương Thiêm muốn đi cùng tôi khiến tôi vô cùng lo lắng, vội lấy lý do đi WC để cắt đuôi hắn.
Tới khi tôi ra khỏi WC, hầu hết học sinh đều đã về nhà, chỉ có một nam sinh còn đang mặc đồng phục nhẹ nhàng dựa vào bức tường phía cuối hành lang.
Hắn đứng ngược sáng, tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy dáng người của hắn, nhưng chỉ điều ấy thôi cũng đủ để khiến trái tim tôi loạn nhịp.
Là Quý Vân Bạch.
“Cậu đang đợi tôi?”
Những lời này không phải tôi nói.
Chương Ngọc không biết từ nơi nào đã chạy nhào tới bên hắn.
Hắn không trả lời, chẳng qua ánh mắt đang nhìn về phía tôi dường như nhuốm thêm chút tuyệt vọng.
“Cậu có thể thích tôi không? Tôi thật sự rất thích cậu.” Cô ta nồng nhiệt bộc bạch.
“Người thích cậu đếm hai bàn tay cũng không hết, mà tôi lại không phải là người tốt.” Hắn thở dài một hơi.
“Nhưng tôi chỉ thích cậu!” Cô ta ôm lấy cổ hắn, kiễng chân muốn tiến tới đặt xuống một nụ hôn.
Hắn đột ngột giữ lại bàn tay đang làm loạn của cô ta, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.
Tôi không nhìn nổi nữa, xoay người xuống lầu.
Trên đường về, tôi có chút khổ sở, nhưng cũng không nhiều lắm.
Cô ta rất xinh đẹp, mặc dù tính cách không tốt nhưng có cha là Hiệu trưởng.
Hắn thỏa hiệp với cô ta chính là lựa chọn tốt nhất, hắn sẽ được sao sáng vây quanh, không cần tới sự trợ giúp của tôi.
Tôi không có “người nhà”.
Tôi trở về một mình, giống như từ xưa tới giờ vẫn luôn như vậy.
15
Mấy ngày sau, Quý Vân Bạch đã được cả lớp coi là người của Chương Ngọc.
Cho dù hắn đi đâu hay làm gì cũng đều mang theo cái mác “Thuộc về Chương Ngọc”.
Không ai dám bắt nạt hắn nữa.
Hắn ung dung mỉm cười nhận bữa sáng và trà sữa mà Chương Ngọc tặng, tùy ý để cô ta ngồi cạnh trò chuyện với hắn, thậm chí còn để cô ta nắm tay trong giờ nghỉ trưa.
Mọi người đều nói, Quý Vân Bạch mới là Bạch mã Hoàng tử chân chính của Chương Ngọc.
Chỉ có người yêu chân chính mới có thể chữa lành tất cả khuyết điểm về tính cách, khiến cho con báo hung hãn dữ dằn trở thành mèo nhỏ hiền lành dịu ngoan.
Mà Chương Ngọc khi ở trước mặt hắn vẫn luôn là một con mèo nhỏ.
Nhưng tôi lại có thể thấy rõ ràng, Bạch mã Hoàng tử ném tất cả những gì Công chúa tặng vào thùng rác mà không chút thương xót, còn chà xát khử trùng thật kỹ bàn tay đã bị cô ta nắm lấy.
Mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt hắn tang thương tới mức không giống ánh mắt của một người bình thường.
“Đừng rửa nữa.” Tôi cảm giác da tay hắn sắp bong ra tới nơi rồi.
“Cậu cũng không muốn quan tâm tới tôi nữa sao?” Người luôn thản nhiên mỉm cười như hắn đôi khi cũng lộ ra chút cảm xúc bất an.
Tôi giật mình.
“Không.” Tôi xấu hổ cười gượng, “Chúc mừng cậu.”
“A?” Hắn cong môi tự giễu, “Chúc mừng tôi thành đồ chơi cho người khác?”
“Đây không phải do cậu lựa chọn sao?”
“Tôi có lựa chọn khác sao, Hoan Hoan?” Hắn chăm chú nhìn tôi không chút e dè, nhìn tới mức tôi phát hoảng mà lùi lại.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên tôi như vậy, thanh âm nghe như muốn tìm sự cầu cứu.
Tôi không trả lời hắn, liền xoay người bỏ chạy.
Tới giờ học buổi chiều, lòng tôi vẫn không yên ổn, tôi liên tục âm thầm tự hỏi trong lòng, hắn có lựa chọn khác sao?
Câu hỏi này, tôi cũng đã từng tự hỏi bản thân vô số lần.
Khi tôi nhìn thấy Quý Lan bị Chương Ngọc chặn ở WC rồi bắt nạt, khi tôi thấy cô ấy bị Chương Ngọc hắt cả một thùng sơn lên người, khi tôi thấy cô ấy bị đám bạn của Chương Ngọc xé nát bài kiểm tra…
Trừ việc cúi đầu yên lặng, sau đó lén lút đưa cho cô ấy khăn tay, tôi còn có lựa chọn khác sao?
Mỗi lần suy nghĩ là “Có” mới thoáng chớm nở trong đầu, mẹ tôi sẽ dùng một bạt tai để cho tôi tỉnh mộng, sự thật là “không có”.
Thừa nhận đi, Vu Hoan Hoan, mày vẫn luôn là kẻ nhát gan.
Quý Vân Bạch, tôi không phải là cọng rơm cứu mạng của ai, tôi vốn chỉ là viên sỏi nhỏ bên vách đá.
Trông cậy vào tôi, kết cục chỉ có đồng quy vu tận.
16
Buổi chiều, khi tôi đang chạy bộ trong sân thể dục, phía ngoài sân chợt đỗ lại một chiếc BMWs.
Một nữ nhân bước xuống xe, trên tay cầm một bó hoa lớn tới chúc Chương Thiêm sinh nhật vui vẻ.
Nữ nhân kia muốn ôm hắn, hắn lại liếc nhìn tôi một cái, ngượng ngùng đẩy bà ta ra.
“Dì à, con đã lớn rồi, dì không nên ôm con như vậy nữa.”
Nữ nhân sửng sốt, “Sao vậy? Trước giờ con xin tiền tiêu vặt của dì nhỏ cũng chưa bao giờ khách sáo như vậy?”
“Tóm lại là bây giờ không được!” Hắn vẫn nhìn tôi.
Nhưng nhìn tôi làm gì chứ?
“Đây là?” Dì nhỏ của hắn đưa mắt nhìn tôi.
“Đây là… là bạn học của con!” Hắn kéo tôi tới gần.
Nữ nhân này trước đây tôi đã gặp qua một lần, vào ngày Quý Lan nhả.y lầ.u, bà ta chính là cảnh sát Đàm đã ghi lại lời khai của học sinh trong trường.
Hóa ra bà ta chính là dì nhỏ của Chương Thiêm.
Tôi không có ấn tượng tốt với bà ấy, chỉ miễn cưỡng chào một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Khi ra tới ngoài sân thể dục, tôi chợt thấy Quý Vân Bạch đang đứng trong một góc mà hút thuốc.
Mà ánh mắt hắn nhìn về phía cảnh sát Đàm, tuyệt đối không thể nói là thân thiện.
17
Lại qua vài ngày, tôi cũng không hề cất công suy nghĩ xem ánh mắt Quý Vân Bạch nhìn về phía cảnh sát Đàm mang hàm nghĩa gì.
Một ngày, tôi giúp thầy giáo sắp xếp lại hồ sơ trong văn phòng, chợt phát hiện ra một bí mật.
Quý Vân Bạch lớn hơn chúng tôi hai tuổi.
“Bảo lưu hai năm, không phải chữa bệnh thì chính là ngồi t ù.”
Hắn từng phải đi chữa bệnh sao?
Cho tới một lần khi tôi đang ngồi trên xe bus, tôi vô tình nhìn thấy hắn lên chiếc xe BMWs sáng bóng của cảnh sát Đàm, trong lòng chợt nảy sinh một ý nghĩ. Chẳng lẽ hắn từng ngồi t ù, cho nên ngày ấy gặp cảnh sát Đàm mới có biểu tình kỳ lạ như vậy?
Hắn đã phạm phải tội gì?
Tôi lo lắng suốt cả quãng đường, mà bên trong xe, hai người họ nói nói cười cười, chính xác hơn thì là cảnh sát Đàm vẫn luôn mỉm cười.
Mà Quý Vân Bạch tuy không phải người thích nói chuyện, nhưng chỉ cần hắn hơi cong khóe miệng cũng đủ để bất kỳ động vật phái nữ nào bên người gục ngã.
Cuối cùng, chiếc xe đó dừng lại trước cửa một khách sạn.
Tôi cảm thấy toàn thân run rẩy.
Cảnh sát và phạm nhân?
Rốt cuộc Quý Vân Bạch muốn làm gì?
Giờ tự học buổi tối, hắn không xuất hiện.
Ngày hôm sau, hắn vừa đến lớp đã ghé đầu xuống bàn ngủ bù, hình như rất mệt mỏi.
Khi tôi đi ngang qua chỗ hắn, hắn đột nhiên chạm qua tay tôi một chút, cười hỏi, “Có phải hôm qua đã chờ tôi cả tiết tự học không?”
Tôi giật mình, sao hắn có thể biết tôi đã nhìn chỗ ngồi trống trơn của hắn mấy chục lần cơ chứ?!
Hắn lắp camera theo dõi trong lớp?
“Không.”
Tôi cố kiềm chế không hất tay hắn ra.
Hắn không hề có ý định buông ra, chỉ cúi đầu cười cười.
Chương Ngọc vào lớp, vội vàng chạy tới chỗ hắn, “Tối hôm qua cậu đi đâu vậy?”
“Ngủ.” Thanh âm của hắn lạnh buốt.
“Ngủ ở nhà?”
“Không.”
“Vì sao không nói cho tôi biết?!”
Đương nhiên hắn không ngủ ở nhà, hắn ngủ ở khách sạn, hơn nữa còn đi cùng một người, mà người đó chính là dì nhỏ của Chương Ngọc. Sức nặng do bí mật này đè ép xuống khiến tôi gần như thở không nổi.
Tôi còn đang hoảng loạn cho hắn, mà hắn lại bình tĩnh vô cùng, “Không nghĩ tới.”
Hắn lại gục đầu xuống bàn ngủ, không để ý tới cô ta nữa.
Ngày hôm nay đã quá đủ kinh hách với tôi rồi, tôi chỉ muốn tránh chốn thị phi này càng xa càng tốt.
18
Sau khi trở về chỗ ngồi, tôi quyết tâm phải tránh xa Quý Vân Bạch.
Tôi vĩnh viễn không thể đoán trước được hắn định làm gì tiếp theo.
Tôi chỉ cảm thấy dường như hắn đang muốn làm ra chuyện động trời nào đó.
Hắn mang lại cho tôi cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Mà từ khi tôi còn rất nhỏ, mẹ đã dạy tôi phải rời xa nguy hiểm, không được can thiệp vào tranh cãi của người đời.
Tôi lại trở về làm nô dịch cho Chương Thiêm, ví dụ như khi hắn có buổi tập bóng rổ vào buổi chiều, hắn muốn tôi lấy đồng phục, bảo tôi mua nước cho hắn, tôi đều ngoan ngoãn nghe theo.
Nhưng phạm vi hắn can thiệp vào cuộc sống của tôi mỗi lúc một lớn.
“Nhớ che dù, đừng để đầu trần phơi sương phơi nắng. Trà sữa này cho cậu, đừng nói chuyện với nam sinh khác.”
“Vì sao?”
“Không có vì sao.” Hắn xoa xoa đầu tôi, còn tôi thì chỉ muốn đánh gãy tay hắn.
Sớm muộn gì cũng có ngày tôi đứng dậy phản kháng.
Nhưng tôi không ngừng khuyên nhủ chính bản thân mình, chưa tới hai tháng nữa là tới kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông rồi, tôi chỉ cần giống như trước đây là có thể yên ổn qua được khoảng thời gian cuối cùng này.
“Không hiếu kỳ hôm qua tôi ở với ai sao?”
Tôi đang đứng cạnh sân bóng rổ làm bảo mẫu cho Chương Thiêm, bên cạnh chợt xuất hiện một bóng người cao ráo.
Là Quý Vân Bạch.
“Chuyện này không liên quan tới tôi.” Tôi vội vàng lùi lại.
“Vậy chuyện gì mới liên quan tới cậu?” Hắn vẫn đứng yên, ánh mắt lướt qua Chương Thiêm, “À, cậu thích Chương Thiêm tới như vậy sao?”
“Chuyện này cũng không liên quan tới cậu.” Tôi không muốn nhiều lời với hắn, cố gắng tìm cách kết thúc câu chuyện càng sớm càng tốt.
“Cha hắn đã sớm đính hôn cho hắn với con gái của Sở trưởng, bọn họ cùng đăng ký nguyện vọng vào một trường đại học, cậu có biết không?” Hắn cười cười hỏi lại.
“Sao cậu biết?”
“Chương Ngọc nói cho tôi.”
Cũng đúng, cho dù có chuyện gì Chương Ngọc cũng sẽ kể với hắn.
“Chuyện này cũng không…”
“Tốt nhất là không liên quan tới cậu.” Hắn nhìn tôi một hồi lâu, “Đừng thích hắn, Hoan Hoan.”
“Đừng thích hắn, vậy thích ai? Cậu?” Hắn đột nhiên nói với tôi những chuyện không đâu khiến tôi có chút tức giận.
“Cậu sẽ sao?” Hắn đẩy lại vấn đề về phía tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng trong mấy giây.
Hắn thay đồ thể dục, gia nhập đội đang đấu với Chương Thiêm.
Tôi bị hành động của hắn dọa cho ngây người.
Quý Vân Bạch, rốt cuộc cậu định làm gì?
Tối hôm qua hắn… Hôm nay nhìn hắn mệt mỏi như vậy, sao có thể chơi bóng?
“Hắn lại nói chuyện với cậu?” Chương Thiêm đi đến bên tôi, tức đến đen mặt.
“Đã nói.” Quý Vân Bạch còn khiêu khích hắn.
“Mày muốn chet sao?”
“Cô ấy không phải là của cậu.” Quý Vân Bạch còn không biết sống chet mà mỉm cười với tôi.
Chuyện xảy ra đúng như dự liệu, trận này Quý Vân Bạch thua thảm hại.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cùng hai đầu gối của hắn bị quả bóng cao su cứng nhắc đập ra những vết thương xanh xanh tím tím, tôi bắt đầu mơ hồ nhận ra hình như Chương Thiêm có chút d.ục vọng chiếm hữu quá lớn với tôi.
Chương Thiêm kéo tay tôi trở về lớp, trước khi rời đi tôi còn thấy Quý Vân Bạch đang hung hăng nhìn tôi, sau đó ánh mắt dừng lại trên bàn tay Chương Thiêm đang nắm lấy tay tôi.
Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy ánh mắt kia của hắn rất nguy hiểm.
19
Giờ tự học buổi tối, tôi đi rót nước, Quý Vân Bạch cũng mang cốc tới gần.
“Vì sao cậu luôn nhìn tay Chương Thiêm?” Tôi hỏi.
Bởi vì hắn không chỉ một lần nhìn vào tay Chương Thiêm, khi Chương Thiêm nhéo nhéo tai tôi lúc lấy bài tập, khi Chương Thiêm nắm tay tôi trong giờ nghỉ trưa, khi Chương Thiêm xoa đầu tôi sau khi đánh bóng xong… Mỗi khi trong lòng tôi muốn đánh gãy tay Chương Thiêm lần thứ n, Quý Vân Bạch đều nhìn chằm chằm tay hắn.
“Cậu không cảm thấy tay hắn rất đẹp, vô cùng phù hợp để ngâm trong formol làm tiêu bản sao?” Hắn đơn giản thảo luận với tôi một đề tài y học.
(*) Formol: Hay còn gọi là fomalin, có thể làm khô da hay ngâm x.ác trong y học.
Lòng tôi run lên một cái, thật biến thái.
“Vì sao chiều nay cậu đi với hắn?” Hắn hỏi tiếp.
“Cậu nói chuyện với tôi như vậy không sợ Chương Ngọc biết sao?” Tôi hỏi lại hắn.
“Vì vậy nên cậu mới giữ khoảng cách với tôi?” Hắn nhẹ nhàng thở dài, cười cười, “Vậy tôi không nghe theo cô ta nữa.”
Ban đầu, tôi còn không hiểu những lời này có ý gì.
Cho tới khi tôi nghe thấy một trận ồn ào ở bên ngoài lớp học, sau đó có người chạy vào nói Quý Vân Bạch và Chương Ngọc đang cãi nhau.
Mỗi một tế bào trong cơ thể tôi đều đang kêu la thảm thiết.
Lá gan của hắn đúng là không nhỏ, sao có thể nói trở mặt với Chương Ngọc là trở mặt ngay.
Cả quá trình Chương Ngọc điên loạn như có bệnh tâm thần, mà hắn vẫn bình tĩnh như thể trước mặt hắn chỉ là một con quái vật không đáng để hắn lưu tâm.
Chờ tới khi cô ta khóc nháo chán rồi, hắn mới nhạt giọng nói, “Đủ chưa?”
“Chưa đủ!” Bất kỳ thứ gì Chương Ngọc có thể chạm tới đều nện lên cơ thể hắn.
Rốt cuộc hắn không nhẫn nại nữa, ra vẻ bất đắc dĩ mà cười, “Nhưng tới giờ tôi tan học rồi.” Nói xong liền xách cặp bỏ đi, thậm chí còn không thèm nhìn lại lấy một lần.
Người này đúng là máu lạnh.
Rõ ràng khuôn mặt tuấn tú đơn thuần như vậy, rõ ràng có thể dịu dàng cười với mọi người như vậy, nhưng trong chuyện này lại tuyệt tình tới mức khiến người ta kinh hãi.
Mà người sợ hãi nhất chính là tôi.
Không hiểu sao tôi có cảm giác, hai người họ cãi nhau là lỗi của tôi.
Tôi sợ Chương Ngọc biết vì tôi mà bọn họ xích mích bất hòa.
Nhưng sâu trong cõi lòng tôi vẫn tồn tại một chút cảm giác thỏa mãn mà tôi không muốn chối bỏ.
Càng khiến tôi hoảng hốt, tối hôm đó Quý Vân Bạch trực tiếp tìm tới nhà tôi.
Tôi không biết vì sao hắn có thể biết được địa chỉ nhà tôi, nhưng cho dù thế nào cũng không thay đổi được một sự thật là hiện tại hắn đang đứng trước cửa nhà tôi.
“Tôi có thể vào không?” Khuôn mặt hắn toàn là vết thương, vậy mà vẫn mỉm cười với tôi, “Đau muốn chet.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT