34

“Được.” Hắn giữ cằm tôi, cẩn thận hôn lên trán tôi.

Kết quả của buổi tối hôm ấy lại là hắn an ủi tôi, còn lưu luyến hôn lên má tôi mấy cái mới chào tạm biệt.

“Cho dù xảy ra chuyện gì, cậu nhất định phải thi thật tốt, cậu đã hứa với tôi rồi đấy.” Hắn trêu chọc.

“Ừ.”

“Vậy được rồi.” Hắn xoa đầu tôi, sau đó xoay người rời đi.

Tôi vốn tưởng mọi chuyện sẽ tốt lên. Nào ngờ, hôm sau vừa tới trường, tôi đã nghe thấy một tin dữ.

Hiệu trưởng bị bắt. Chương Thiêm và Chương Ngọc cũng bị đưa đi.

“Ban Giám hiệu bao che cho tội lỗi của nhân viên, để cho tình trạng xâ.m hạ i tình duc và bạolực học đường xảy ra.”

Mà chứng cứ được đưa ra, nghe nói có rất nhiều ảnh chụp cùng một quyển nhật ký.

Theo nguồn tin trên mạng, có một nữ sinh đã đứng ngoài chứng kiến tất cả những chuyện này, ghi lại quá trình bạolực học đường vào nhật ký, chứng minh nữ sinh nhảylầu kia không phải là t u s a t bình thường.

Nhật ký?!

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã bị dẫn đến Cục Cảnh sát.

Cảnh sát lấy lời khai của tôi, về chuyện của Quý Lan.

Bởi vì phong thanh của chuyện này rất lớn, tôi không dám nói dối.

Khi mẹ tôi đến nơi, bà sợ tới mức thanh âm phát ra khỏi miệng cũng không còn rõ ràng từng chữ nữa.

“Con gái chị là nhân chứng, không phải ngồi tù.” Cảnh sát phải giải thích như vậy, bà ấy mới bình tâm lại được.

Nguyên cáo dùng tên thật của mình để báo án, hơn nữa hắn còn là đối tượng bị xâm hại tì nh d ụ c nhiều năm về trước, hắn đã đích thân cung cấp rất nhiều chứng cứ xác đáng.

Tới tận hôm sau trở về nhà, tôi cảm thấy bản thân mệt tới mức như vừa chet đi một lần.

Như vậy, tối hôm qua Quý Vân Bạch tới nhà tôi là để lấy đi quyển nhật ký?

Quý Vân Bạch, vì sao cậu không tiếc chọc sâu vào vết thương của mình cũng phải đi làm chuyện này?

Những tin đồn về hắn nháy mắt lan truyền khắp cả trường.

Ánh mắt mỗi người nhìn về phía hắn đều là hoảng sợ cùng đồng tình.

Bị người ta chỉ trỏ bàn tán, nửa đời sau của hắn phải làm sao?

Thật ra khi nghe về quyển nhật ký kia, tôi biết, Quý Vân Bạch lại lợi dụng tôi một lần nữa.

Nhưng lúc này, tôi quyết tâm đứng phía sau hắn.

Đột nhiên, tôi cảm thấy mình không còn sợ hãi chuyện gì nữa.

Thi cử, đại học, tất cả đã không còn ý nghĩa.

Hiện tại, tôi chỉ quan tâm liệu Quý Vân Bạch còn có thể sống tiếp không?

Hắn nên sống tiếp như thế nào mới tốt?

35

Một tuần sau, tôi mới gặp lại Quý Vân Bạch.

Đây là lần thứ ba hắn đến nhà tôi.

Thật trùng hợp, vì bà ngoại đang bị ốm nên mẹ tôi lại không có nhà.

“Có phải cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi không?” Hai mắt hắn trũng sâu, sự mệt mỏi hằn trên khuôn mặt không thèm che giấu, nhưng vẫn mỉm cười với tôi, “Hỏi đi.”

“Quý Vân Bạch, vì sao cậu phải làm như vậy? Cậu không muốn sống nữa sao?!”

Hắn sửng sốt, không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, “Có một số việc, nên phải có người làm. Còn cậu thì sao? Sau này định thế nào?”

Hắn hỏi ngược lại tôi bằng một giọng nhẹ bẫng.

“Không biết. Còn một tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, tôi muốn thi đỗ vào một trường đại học, tốt nhất là ở xa một chút, mẹ tôi bảo đừng bao giờ trở về nơi này nữa.”

Tôi và hắn cùng ngồi song song dựa vào cửa sổ, tương lai tựa như một bức tranh mơ hồ mà Quý Vân Bạch vừa hướng dẫn tôi hình dung ra những nét đầu tiên.

“Vậy để tôi giúp cậu lựa chọn.” Hình như hắn rất có hứng thú cùng tôi nghiên cứu xem nên thi vào trường đại học nào, “Đến phía Nam đi. Khí hậu phương Bắc khô ráo, khí hậu phương Nam phù hợp để dưỡng sức. Cậu yếu như vậy, đến phương Nam rất phù hợp. Giao Đại, Chiết Đại, Phục Đán đều không tệ, với thành tích của cậu hẳn sẽ không thành vấn đề.”

(*) Giao Đại, Chiết Đại, Phục Đán: Đại học Giao thông Tây Nam, Đại học Chiết Giang, Đại học Phúc Đán

“Ừm. Vậy còn cậu?”

“Tôi… Cậu thi vào trường nào, tôi học trường đó?” Hắn cười nhìn tôi.

“Quý Vân Bạch, lần này cậu không lừa tôi đấy chứ?”

“Ừ, không lừa cậu.” Hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng tựa xuống vai tôi, “Đi đến một nơi không ai biết chúng ta, quên đi tất cả, sống tiếp thật tốt.”

Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng rất nghiêm túc.

Tôi tin.

Nhưng, hắn lại lừa tôi một lần nữa.

Bởi vì khi tôi tỉnh lại, tôi bị hắn dùng dây thừng trói trên sofa, hai chân còn bị xích lại.

“Quý Vân Bạch, thả tôi ra!!! Cậu muốn làm gì?!” Tôi hoảng sợ bật khóc, nấc lên từng tiếng cầu xin.

“Cậu nói thử xem?” Hắn cúi đầu, chạm nhẹ vào môi tôi.

Hắn thật sự là một kẻ biến thái, điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi.

Giờ phút này tôi chợt nhận ra, điều khiến tôi hối hận nhất trên cuộc đời này chính là đã gặp hắn.

“Rõ ràng cậu đã thấy tôi mua dây thừng, vì sao lại không trốn, Hoan Hoan?”

Tôi giật mình, hắn đã biết.

“Tôi nghĩ… cậu mua để đối phó Chương Thiêm.”

“Phốc!” Hắn bật cười, cười đến mức toàn thân run rẩy.

Cuối cùng tôi vừa khóc vừa cầu xin hắn thả tôi ra, hắn lại chỉ cười cười nhét tôi vào trong tủ quần áo.

Suỵt!

Hắn đưa tay làm ra dấu yên lặng, sau đó đi ra phòng khách.

Tôi nghe thấy tiếng của cha tôi.

Nguy rồi.

36

Quả nhiên, cha tôi lại uống rượu, ông ta tìm đến đây bắt đầu đập phá đồ đạc.

Đập xong rồi ông ta mới nhìn thấy Quý Vân Bạch, “Mày là ai? Con nhóc khốn kiếp cùng tiện nhân kia đâu rồi?”

“Tôi là ai?” Hắn cười, “Chú tới sớm quá, nếu muộn một chút, nói không chừng tôi còn phải gọi chú một tiếng cha vợ.”

“Mày có ý gì?”

“Ý tại mặt chữ.”

“Mày và con nhóc khốn kiếp kia có quan hệ gì?!” Cha tôi đột nhiên nổi điên lên.

“Không có quan hệ gì, là cô ấy tự tìm đến tôi.” Quý Vân Bạch tiếp tục chọc giận cha tôi.

Sau đó, từng đợt đá/nh đập kịch liệt truyền đến tai tôi.

Tôi không biết là ai đá/nh ai, nhưng tôi biết trận đá/nh này dữ dội hơn cả khi cha tôi đá/nh mẹ tôi.

Nhưng tôi không thể chạy ra được, miệng bị nhét giẻ, toàn thân bị trói chặt.

Tên điên Quý Vân Bạch rốt cuộc đang làm gì?!

“Khốn nạn, sao mày dám giẫm lên vết thương của tao?!” Cha tôi gầm lớn.

Tôi càng sốt ruột hơn, nhưng không hiểu sao lại cảm giác đầu óc choáng váng quay cuồng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng trong phòng cũng có tiếng động.

Khi tủ quần áo được mở ra, điều đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Quý Vân Bạch.

Toàn thân hắn đều là má u…

Hắn chậm chạp đi về phía tôi, cởi dây thừng và xích sắt trên người tôi, cười nói, “Cậu được tự do…”

Nói xong, hắn nhắm hai mắt lại.

Tôi nghe thấy tiếng còi xe hú khắp khu phố.

Xe cứu thương được gọi tới, đưa tôi và Quý Vân Bạch tới bệnh viện.

Tôi nghiêng mặt trên cáng, nhìn thấy Quý Vân Bạch đang nằm trên một cáng khác, trước ngực vẫn cắm nguyên một con dao, ngủ đến an yên.

Mẹ tôi vội vàng chạy tới bệnh viện, vừa ôm tôi vừa gào khóc.

“Lần này cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù phải liều mạng, mẹ cũng sẽ đưa lão cha khốn nạn của con vào tù! Đều do mẹ yếu đuối luôn thỏa hiệp với hắn, suýt chút nữa để con bị hắn hại chet! Đều là do mẹ không tốt…”



Tôi yên lặng không nói.

Mẹ tôi tưởng tôi bị thương nặng, khóc không thành tiếng.

Nhưng tâm trí tôi chỉ nghĩ đến Quý Vân Bạch.

“Cậu ấy đâu rồi? Còn sống không?” Tôi hỏi mẹ.

“Bạn học của con sao, vẫn đang cấp cứu.”

À.

Tôi đau khổ nhắm hai mắt lại.

Cha tôi nhanh chóng bị giam lại.

Mẹ tôi đi lấy lời khai, bà ấy đưa ra rất nhiều chứng cứ cha tôi bạolực gia đình nhiều năm nay, cả ảnh chụp, băng ghi âm và video quay chụp lại…

Tôi hỏi bà, vì sao trước đây bà ấy không báo án, bà nói bởi vì trước đây tôi còn nhỏ, sợ chuyện cha mẹ ly hôn sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển tâm lý của tôi.

Tôi lại hỏi, vì sao khi tôi đã lớn rồi bà ấy vẫn không chịu ly hôn.

“Thật ra khi con học trung học cơ sở, chúng ta đã ly hôn rồi. Mẹ thật sự không chịu nổi nữa, nhưng hắn ta uy hiếp mẹ, nói nếu dám đi báo án, hắn sẽ giet bà ngoại con. Lần này, tội bạolực gia đình cùng giet người, nhất định hắn sẽ phải ở tù mọt gông. Hắn không thể thoát được nữa, chúng ta tự do rồi.”



Nghe thấy câu này, tôi chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Câu cuối cùng mà Quý Vân Bạch nói với tôi chính là, “Cậu được tự do…”

Quý Vân Bạch, rốt cuộc mục đích của cậu là gì?

Vì sao cậu nhất định không chịu thu tay lại?

37

Một tuần sau.

Tòa án phán cha tôi ba mươi năm tù.

Hiệu trưởng bị phán năm năm, thầy giáo đã xâm hại học sinh kia bị phán hai mươi năm.

Cảnh sát Đàm không hoàn thành nhiệm vụ, bị kỷ luật và tạm đình chỉ công tác.

Chương Ngọc phát điên, phải nhập viện tâm thần điều trị, phán quyết bị hoãn lại.

Chương Thiêm bị tạm giam mười lăm ngày, cuối cùng vì vô tội nên được thả tự do.

Mà những đồng lõa của Chương Ngọc, hoàn toàn không bị trừng phạt.

Còn Quý Vân Bạch phải được theo dõi ở phòng Hồi sức tích cực, cho đến nay vẫn chưa hề tỉnh lại.

Chương Thiêm cùng tôi đến bệnh viện thăm Quý Vân Bạch.

“Hắn thật đáng ghét.”

“Cái gì?”

“Rõ ràng tôi và hắn cùng bày ra chuyện này, hắn dám lừa tôi, còn nói sẽ cùng tôi cho cha cậu một bài học, nói không giet chet ông ta cũng sẽ khiến ông ta tàn phế.”

Tôi: “???”

“Kết quả thì sao, tên khốn này dám đi báo án để tôi bị tạm giam, sau đó tự thay đổi kế hoạch.”

Tôi kinh sợ nhìn hắn, không nói lên lời.

“Tên khốn này đúng là thích gây chuyện, lúc nào cũng phải tranh vị trí thứ nhất với tôi. Có giỏi thì đứng dậy đấu với tôi một trận bóng rổ, nhất định tôi sẽ không thua!”



Chương Thiêm đưa tôi về nhà, có lẽ hắn còn lo lắng nhà tôi là hiện trường gây án, hỏi tôi có muốn tới nhà hắn ở tạm mấy ngày hay không.

“Chương Thiêm, tôi không thích cậu, bây giờ tôi cũng không có tâm tư này.”

“Không như cậu nghĩ đâu, tôi cũng không thể thích cậu, cậu còn chưa biết sao?” Hắn hỏi tôi.

“Biết cái gì?”

“Cậu là em gái tôi.” Khuôn mặt của hắn hiện lên sự thống khổ, “Tôi cũng rất khó tin, nhưng cậu là em gái của tôi, trước khi cha tôi bị giam lại đã nói cho tôi biết, ông ấy bảo tôi phải chăm sóc cậu thật tốt.”

“Cậu đang nói đùa cái gì vậy?!”

Sau đó, hắn kể lại cho tôi nghe những gì cha hắn đã nói với hắn.

Hóa ra mẹ tôi từng là bảo mẫu của Chương gia, bọn họ từng lén lút với nhau, sau đó có tôi, nhưng khi ấy mẹ tôi không biết. Sau đó, bà kết hôn với cha tôi.



Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Tôi hỏi mẹ tôi, mọi chuyện là sao?

“Cha đã sớm phát hiện con không phải con ông ta, nên ông ta mới luôn mắng con là con hoang, mắng mẹ là lăng loàn?”

“Xin lỗi.”

“Từ nhỏ con đã biết cha con không giống như cha người khác, cho dù con đã cố gắng thế nào ông ta vẫn luôn hung dữ với con, coi con như kẻ thù. Con luôn nghĩ là do con làm chưa đủ tốt, hóa ra con sinh ra đã là một sai lầm.”

“Xin lỗi, mẹ xin lỗi.” Mẹ tôi không ngừng giải thích.

Nhưng giải thích thì có ích gì?

Thế giới của tôi cuối cùng cũng đã sụp đổ.

Tôi nhớ tới ngày Hiệu trưởng gọi tôi lên văn phòng, ngọt nhạt nói với tôi những lời khuyên nhủ, hóa ra ông ta đột nhiên thay đổi thái độ là bởi vì đã phát hiện tôi là con gái của ông ta.

Đúng là nực cười.

Người ông ta đã từng dùng bạolực để chèn ép, không ngờ lại chính là con gái của ông ta.

Chương Thiêm hỏi tôi có muốn đến thăm ông ta hay không, tôi từ chối.

Ông ta cứ gặm nhấm những tháng ngày hối hận sau song sắt đi, tôi tuyệt đối sẽ không nhận ông ta.



Sau đó, tôi vùi đầu vào học tập, không muốn dư thời gian rảnh để nghĩ đến bất kì chuyện gì nữa.

Cuối cùng cũng đến kỳ thi tốt nghiệp.

Ngày kết thúc kỳ thi, mọi người ra khỏi phòng thi, đề thi cùng giấy nháp được tung lên không trung, khắp nơi là tiếng kêu than điên cuồng.

Họ khóc, họ cười, họ chạy nhanh đến bên người thân… Tôi nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thanh xuân mê mang hỗn loạn của tôi cuối cùng cũng đã kết thúc.

Vì sao tôi không hề cảm thấy nhẹ nhõm như trong tưởng tượng?

Về nhà, tôi ngồi trên bàn học mà ngẩn người.

Bất chợt, tôi nhìn thấy hai trang giấy giống với những trang trong quyển nhật ký của tôi kẹp trong đống sách vở đặt trong góc.

Tôi tò mò kéo trang giấy ra, quả thật chính là những trang được xé ra từ quyển nhật ký của tôi, chẳng qua không biết đã bị xé từ bao giờ.

Trang thứ nhất có viết “Vì sao ông ta còn chưa chet?” Bên dưới dòng chữ ấy, có người viết, “Để tôi giúp cậu giet ông ta, được không?”

Trang thứ hai là dòng chữ, “Mình thề, đây là lần cuối cùng mình tin tưởng hắn. Giữa mình và hắn, nhất định chỉ có một người có thể sống tốt.”

Bên dưới dòng chữ này cũng có người trả lời, “Vậy cậu nhất định phải sống thật tốt, cậu thắng rồi.”

Đầu óc tôi trống rỗng.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy khuôn mặt mình ướt nước.

Quý Vân Bạch, tên điên nhà cậu, có phải cậu đã sớm không muốn sống nữa không?

38

Ngày có kết quả thi tốt nghiệp, tôi đến bệnh viện thăm Quý Vân Bạch, hắn vẫn nằm im lìm trên chiếc giường trắng lạnh lẽo.

“Cậu nói xem, tôi nên chọn Chiết Đại hay Giao Đại?” Tôi vui vẻ trêu chọc hắn.

Nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.

Tên đáng ghét này.

Tôi còn đang chờ hắn đưa ra ý kiến.

Chẳng qua khi tôi nhắc đến Giao Đại, nhịp tim của hắn nhanh lên một chút.

“Được, vậy chọn Giao Đại.”

Một tháng sau, khi nhận được thư báo trúng tuyển đại học, tôi lại tới thăm Quý Vân Bạch.

“Quý Vân Bạch, tôi nhận được giấy báo nhập học rồi.”

“Giao Đại rất xa, thật sự rất rất xa, tôi đi rồi có thể sẽ không trở về nữa.”



Tôi nói với hắn rất nhiều chuyện, nhưng hắn thủy chung không đáp lại.

“Quý Vân Bạch, cậu thật đáng ghét, cậu nói sẽ nhập học cùng tôi cơ mà?! Cậu mau tỉnh dậy đi chứ?”

Tôi mắng hắn thật lâu, mắng tới khi hai mắt mơ hồ.

Qua màn nước ướt mờ, tôi dường như nhìn thấy khóe môi hắn hơi cong.

Nhưng chỉ có một giây ngắn ngủi, nên mọi người đều cho rằng tôi bị ảo giác.

“Nhưng nếu cháu thật sự nhìn thấy, nghĩa là cậu ấy vẫn có cơ hội tỉnh lại, đây là hiện tượng tốt.” Bác sĩ nói với tôi như vậy.

Hôm ấy, tôi đã rất vui vẻ. Tôi cũng không ngờ nghe được chuyện hắn có thể tỉnh lại còn khiến tôi hạnh phúc hơn cả nhận được giấy báo nhập học.

Có lẽ tôi cũng điên rồi.

Tôi về nhà, bắt đầu sắp xếp lại tâm trí, chuẩn bị những chuyện để sau này đến nói với hắn. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tôi sẽ tới bệnh viện làm phiền hắn, phiền đến mức để hắn chán ghét tôi, muốn nhảy dựng lên mà gõ cho tôi mấy cái.

Đêm ấy là đêm đầu tiên tôi có thể ngủ ngon sau những chuyện đã xảy ra.

Còn mơ một giấc mơ.

Trong mơ, tôi vẫn luôn nói chuyện với hắn. Hắn không trả lời, chỉ xoa xoa đầu tôi, mỉm cười thật dịu dàng.

Ngày hôm sau, tôi vui vẻ lên xe đến bệnh viện. Chẳng qua tôi còn chưa nhìn thấy cổng viện, đã nhận được tin tim hắn ngừng đập.

Sau này tôi vẫn luôn hối hận vì sao bản thân lại cố ngủ thêm. Nếu tôi đến bệnh viện sớm hơn một chút, liệu mọi chuyện có thể thay đổi hay không?

Tôi hối hận đã không ở lại bệnh viện, nếu tôi ở lại, có phải kết cục sẽ khác đi không? Tôi thậm chí còn tức giận xe taxi chạy quá chậm, nếu không có lẽ tôi đã có thể nhìn hắn lần cuối.



Nhưng suy cho cùng, điều khiến tôi hối hận nhất chính là đã gặp được Quý Vân Bạch.

Quý Vân Bạch, tôi hối hận rồi.

Tôi thật sự hối hận vì đã gặp cậu, cho nên, cậu trọng sinh lại một lần có được không?

Quý Vân Bạch, tôi thật sự sẽ đến Giao Đại, tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa, cậu không lo lắng sao?

Đúng rồi, cậu đương nhiên không sợ, cây cỏ trước mộ cậu chắc cũng đã cao hai thước rồi đúng không?

Tôi viết xuống nhật ký mấy con chữ, “Vậy, tạm biệt, thanh xuân của mình, tạm biệt, Quý Vân Bạch.”

39

Ngày khai giảng đại học, tôi nhận được một phong thư.

Khi nhìn đến tên người gửi, hai mắt của tôi lập tức mơ hồ.

Là Quý Vân Bạch.

Chương Thiêm đã đăng ký một trường đại học ở cùng thành phố với trường tôi. Cứ ba ngày một lần hắn lại đến trường gặp tôi.

Hắn nói hắn sẽ trở thành lão Đại trong trường này, như vậy sẽ không ai dám bắt nạt tôi.

Hắn giúp tôi mua sắm đồ dùng, giúp tôi làm rất nhiều chuyện, không hề oán giận một câu.

Hắn lại trở thành muội khống.

“Đừng tới tìm tôi nữa.” Tôi nói với hắn.

“Anh sẽ bảo vệ em.”

“Không cần.”

“Em là em gái của anh, anh không có ý gì khác.”

Tôi lạnh nhạt nhìn hắn, “Tôi sẽ không thừa nhận cậu là anh trai của tôi.”

“Anh cũng không muốn thừa nhận, anh còn hy vọng em không phải là em gái anh nhiều hơn em nữa.” Mắt hắn đỏ lên, “Em biết không, anh nguyện để Quý Vân Bạch giet anh, hoặc người chet là anh, chứ anh không muốn sự trả thù này.” Hắn ngừng lại một chút, “Trên thế giới này còn có chuyện gì đau khổ hơn việc người mình thích trở thành em gái của mình sao?”

“Anh thừa nhận, Quý Vân Bạch thắng, hắn sớm biết em là em gái của anh, còn để kệ cho anh thích em, đây mới là sự trả thù tàn nhẫn nhất của hắn.”



Tôi nhìn hắn hai mắt đẫm lệ, nhìn hắn vừa cười vừa khóc, không hề cảm thấy có chút khổ sở nào.

Tôi chỉ thấy chet lặng.

Khi tôi học năm Hai, tôi nhận được một phong thư, vẫn là từ Quý Vân Bạch gửi tới.

Tôi chỉ nhìn thoáng qua tên người gửi, không mở thư ra.

Tôi mở quyển nhật ký ra, viết xuống một câu: “Quý Vân Bạch, tôi 19 tuổi rồi, bằng tuổi cậu.”

Năm Ba, năm Bốn, mỗi năm tôi đều nhận được một lá thư.

Khi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, giáo sư hỏi tôi, “Vì sao em lại chọn nghề giáo viên?”

Tôi đứng trên bục giảng, trên mặt vẫn treo nụ cười, yên lặng suốt một phút đồng hồ.

“Bởi vì em muốn làm một giáo viên tốt, bảo vệ cho những học sinh của mình khỏi những chuyện bạolực học đường.”

TOÀN VĂN HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play