1
Vào lúc tự học buổi chiều, một nữ sinh tên Quý Lan nh.ảy lầ u.
Từ tầng năm nhảy xuống, toàn thân là má u, váy áo tán loạn, thậm chí có nam sinh còn bỡn cợt thảo luận về màu quầ n l ó t của cô ấy.
Khi ấy tôi đang làm bài tập, nhiều người đổ xô ra hành lang xem, giáo viên vội vàng xua chúng tôi về lớp.
Sau đó, cha mẹ cô ấy ngã dưới đất khóc đến mất giọng, mà kết quả điều tra cuối cùng của cảnh sát lại là do áp lực học tập quá lớn, cô ấy không chịu đựng được nên đã tự giải thoát.
Nhưng, tôi đã tận mắt nhìn thấy nụ cười đắc ý trên khuôn mặt xinh đẹp của hoa hậu giảng đường.
2
Khi tôi về nhà, mẹ tôi nghe tin vội vàng tới an ủi tôi.
“Nếu mày dám có suy nghĩ ngu ngốc như cô ta, tao sẽ đánh chet mày!”
Trong mắt bà, không chịu được áp lực mà tutu chính là ngu ngốc nhất.
Tôi gom lại toàn bộ dũng khí, nói, “Tháng trước, cô ấy bị hoa hậu giảng đường nói là trộm vòng cổ. Nhưng lúc ấy con đã vô tình nhìn thấy hoa hậu giảng đường tự bỏ vào cặp sách của cô ấy.”
Chát!
Mẹ tôi cho tôi một cái tát như trời giáng.
“Mày đã nói với ai chuyện này chưa?!”
“Chưa.” Tôi bị đá/nh đến hoa mắt ù tai.
“Đừng quản chuyện bao đồng!” Mẹ tôi ném lại những lời này sau đó đá cửa đi ra ngoài.
3
Đêm hôm ấy, tôi mơ thấy rất nhiều giấc mơ, mỗi giấc mơ lại có rất nhiều cảnh tượng.
Lần đầu tiên tôi chuyển tới trường học này, mọi người đều cười nhạo tôi là dân tỉnh lẻ quê mùa, chỉ có Quý Lan mỉm cười dịu dàng với tôi.
Tôi làm rơi phiếu cơm, đứng trong căn tin không biết phải làm sao, cô ấy liền mời tôi ăn mỳ thịt bò.
Sau đó, cô ấy và giáo thảo ở bên nhau, mối quan hệ của chúng tôi dần trở nên xa cách.
Về sau, mỗi khi tôi thấy cô ấy, cô ấy đều đang bị hoa hậu giảng đường bắt nạt.
Hoa hậu giảng đường mắng cô ấy d.âm đãng đê tiện, dùng thủ đoạn quyến rũ giáo thảo, xé đồng phục của cô ấy, lấy
http://xn--b-sha.ng/ v ê sinh của cô ấy ném lên sách vở, ai dám thân thiết với cô ấy sẽ bị liệt vào danh sách bị bắt nạt…
Hình ảnh cuối cùng là cô ấy nằm trong vũng má u, hai mắt mở trừng trừng nói với tôi, “Hoan Hoan, tớ đau quá.”
Tôi bừng tỉnh.
Tôi ngồi dậy mở quyển nhật ký ra, lặng lẽ giở đến những trang đã viết từ mấy tháng trước:
“Ngày 20 tháng Hai năm 2021, trời trong.
Mình thấy cô ấy bị cả lớp cô lập, khóc một mình trong góc. Mình rất đau lòng, mình muốn đến giúp cô ấy, nhưng mẹ cảnh cáo mình không được chọc giận hoa hậu giảng đường. Cha cô ta là Hiệu trưởng, ông ta sẽ làm mẹ bị mất việc ở căn tin…”
Nước mắt rơi ướt trang giấy, tôi viết trang tiếp theo:
“Ngày 8 tháng Tám năm 2021, ngày mưa.
Cô ấy đã được giải thoát rồi, mình đúng là đồ vô dụng.”
4
Không bao lâu sau, trường học đã trở lại với trạng thái bình thường trước đó.
Chẳng còn ai nhắc tới chuyện kia nữa.
Sau đó, hoa hậu giảng đường chia tay giáo thảo.
Bởi vì học kỳ này có một nam sinh chuyển đến, hắn vừa xuất hiện đã thu hút toàn bộ sự chú ý của các nữ sinh, lấy thắng lợi toàn phần mà áp đảo giáo thảo, trở thành giáo thảo hàng đầu trong trường.
Hắn tên là Quý Vân Bạch.
Hầu như mọi người đều cược, không đến vài ngày, hắn sẽ nhận lời tỏ tình của hoa hậu giảng đường Chương Ngọc.
Nào ngờ một tháng trôi qua, hai người họ vẫn chưa kết đôi.
Hắn dường như không giống những nam sinh khác, luôn đối nghịch với Chương Ngọc, hắn cười với tất cả nữ sinh, chỉ lười nhếch môi với Chương Ngọc.
Không ngạc nhiên lắm, ngay sau đó hắn nhận được kết quả không tốt — Bị Chương Ngọc bạo lực học đường.
Chương Ngọc ném sách vở của hắn trên mặt đất rồi đổ mực lên, viết đủ những lời thô tục lên bảng vào ngày hắn trực nhật.
Cho dù như vậy, hắn vẫn không để cô ta vào mắt.
Tôi có chút ngưỡng mộ hắn.
5
Trên đường về nhà, tôi thấy hắn bị một đám người chặn lại.
“Thích em gái tao là oan ức cho mày sao? Mày có biết nó lén khóc ở nhà không? Tao còn chưa từng làm cho nó khóc, sao mày dám?”
Người nói chuyện là Chương Thiêm, bạn cùng bàn tôi, là anh trai Chương Ngọc, đồng thời là giáo bá trong trường.
Hắn là muội khống, cả trường đều biết.
(*) Muội khống: Thương em gái tới mức điên cuồng
Ta trốn trong góc nhìn trận đánh nhau này, trong lòng như có tiếng kêu điên cuồng.
Cuối cùng, tôi gọi điện báo cảnh sát.
Ngày hôm sau đến lớp, Chương Thiêm và anh em bạn bè của hắn viết giấy trao đổi trong giờ học, tôi là người truyền giấy, chứng kiến toàn bộ cuộc thảo luận của bọn họ.
“Anh Chương, anh nói xem hôm qua ai báo cảnh sát? Người đó nhất định không biết dì của anh làm ở Sở Cảnh sát đúng không?”
“Ai mà biết, dì ấy nói thẳng với cha tao, làm tao bị cắt tiền tiêu vặt trong một tuần. Tao mà biết là ai, nhất định sẽ đánh gãy chân kẻ đó!”
Nhìn đến đoạn này, trái tim tôi như nhảy lên cổ họng.
Hóa ra dì hắn làm ở Sở Cảnh sát, mà hình phạt “nghiêm trọng” trong mắt hắn chẳng qua chỉ là cắt tiền tiêu vặt một tuần.
“Anh Chương, hôm qua em nhặt được một cái móc treo hình vịt con, có phải của người kia không?”
Nhìn thấy tờ giấy này, đại não tôi dường như trống rỗng.
Bởi vì, móc treo vịt con của tôi đã biến mất.
6
Tôi siết chặt mảnh giấy trong tay, không dám đưa cho Chương Thiêm.
Hắn ngồi dựa lưng vào tường nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Giấy đâu?”
“Giấy?” Tôi giả bộ lật sách tìm kiếm, “Vừa mới ở đây, tôi cũng không biết…”
“Mất rồi?”
“Ừ.”
Hắn giơ tay lên, tôi hoảng sợ vội vàng né tránh.
Tôi còn nghĩ hắn muốn đá/nh tôi, nào nhờ tay hắn chỉ chạm nhẹ lên trán của tôi, “Sao lại đột nhiên mơ mơ màng màng như vậy?”
Tôi đang sợ hãi nên đỏ mặt không dám nói lời nào.
“Vừa nói chuyện với tôi liền đỏ mặt?” Hắn ghé sát lại, cẩn thận nhìn biểu cảm của tôi, “Đáng yêu thật.”
Tôi và Chương Thiêm là bạn cùng bàn đã mấy tháng, cũng là do hắn chủ động xin chuyển chỗ tới.
Chẳng qua là để tiện chép bài tôi.
Tôi không dám nói gì với hắn.
Trong trường, bất kể ai chọc giận hắn hay em gái của hắn, đều không có kết cục tốt.
Quý Lan chính là một ví dụ điển hình.
Mẹ thường cảnh cáo tôi, “Vu Hoan Hoan, tài sản trong nhà tao đều tiêu trên người mày là muốn mày chăm chỉ học tập chứ không phải đến kết bạn, trường học này toàn kẻ có tiền, mày thấy mình xứng với họ sao?”
Vì vậy, tôi chỉ biết vùi đầu học tập, không dám phân tâm.
Cuối cùng thành tích của tôi luôn đứng top đầu, hàng năm đến Tết đoàn viên, mẹ sẽ mang giấy khen của tôi về khoe với họ hàng.
Chỉ những lúc như vậy, bà mới có thể khen tôi mấy câu.
“Mày giống lão cha vô liêm sỉ của mày, cũng may kế thừa đầu óc của tao, dễ dạy dễ bảo.”
7
Buổi trưa, tôi đứng xếp hàng mua cơm trong căn tin, Quý Vân Bạch đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi.
Hắn hơi cúi đầu đặt cằm lên vai tôi, khiến tôi vô cùng hoảng sợ.
“Người báo cảnh sát hôm qua là cậu?”
Tôi run lên một cái, “Không phải.”
“Sợ tôi bị đá/nh chet?”
Rõ ràng tôi đã cố tránh hắn, hắn còn cố ý ghé lại gần.
Da hắn rất trắng, trắng tới mức không bình thường, khiến cho môi càng trở nên hồng, vừa nhìn là biết dinh dưỡng không tốt.
“Tôi đã nói là không phải!” Tôi có chút sợ hãi, bởi vì tôi nhìn thấy Chương Ngọc và đám fan của cô ta đang đi tới phía này.
Nếu như cô ta nhìn thấy Quý Vân Bạch nói chuyện với tôi, mạng nhỏ của tôi coi như chấm dứt.
“Cậu đừng cứng đối cứng với bọn họ.” Tôi nhìn dáng vẻ không đá/nh không yên của hắn, tốt bụng nhắc nhở một câu, sau đó vội lùi sang một bên.
Hắn đột nhiên mỉm cười, lại tiến tới gần, “Mua thuốc giúp tôi được không?”
Ta lo lắng nhìn hắn.
Hắn nhún vai, “Vết thương đau.”
Tôi thật sự không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, nhưng khi nhìn thấy mấy vết xanh xanh tím tím trên mặt hắn thì không khỏi mủi lòng, đành đồng ý, “Được. Đừng nói nữa, bọn họ đang nhìn kìa.”
“Chiều nay, tiết Thể dục, tới phòng Thiết bị tìm tôi.”
Nói xong câu này, trước khi Chương Ngọc đi tới, hắn xoay người rời khỏi hàng người chờ mua cơm, tiêu sái đi về phía cửa căn tin.
8
Giữa trưa, tôi đến phòng Y tế mua thuốc, không ngờ lại gặp Chương Ngọc.
“Chu Hoan Hoan, đã lâu không gặp.” Cô ta chủ động chào tôi.
“Không phải Chu Hoan Hoan, cô ta là Lý Hoan Hoan.”
“Cái gì mà Lý Hoan Hoan, người ta tên là Vu Hoan Hoan. Trong một phút mà các cậu đổi cho cô ta mấy vị cha vậy.”
Bọn họ cười nghiêng ngả, chỉ có tôi là cảm thấy chuyện này chẳng buồn cười chút nào.
“Cậu mua cái gì vậy?” Cô ta cười chán rồi mới hỏi tôi.
“Thuốc.” Tôi không dám nói nhiều.
“Chị Chương, cô ta mua thuốc mỡ giống cậu.”
“Thuốc mỡ? Cậu bị lão cha nghi.ện rượu kia bạolực gia đình?” Khi nói tới đây, khuôn mặt cô ta toàn là ý cười.
“Không, mẹ tôi ly hôn với ông ấy rồi.”
“Ai quan tâm chuyện nhà cậu!” Chương Ngọc ném vỏ chuối lên giày của tôi, lại giẫm thêm mấy cái, “Tôi nghe nói hôm nay cậu nói chuyện với Quý Vân Bạch ở căn tin, cậu tốt nhất là nên an phận một chút!”
Chờ bọn họ đi rồi, tôi mới vào WC giặt giày, nhưng giặt thế nào cũng không sạch, khiến tôi sợ đến bật khóc.
Trong tưởng tượng của tôi, tôi nên túm tóc cô ta ấn vào tường, tát cô ta mấy cái, nhưng trên thực tế thì tôi không làm được gì, bị bắt nạt cũng chỉ biết lén lút khóc một mình.
Tôi đúng là vô dụng.
9
Khi trở về phòng học, mọi người đang ngủ trưa, tôi gục đầu xuống bàn lặng lẽ rơi nước mắt.
“Ai bắt nạt câu?” Chương Thiêm bị tôi đánh thức.
Tôi lắc đầu.
Hắn không ngủ nữa, túm áo tôi kéo tôi tới gần rồi chăm chú nhìn tôi, “Nói cho tôi biết, là ai, anh đây giúp cậu giet hắn.”
Tôi nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, không hiểu sao muốn cười.
Không lẽ tôi nên nói ra, sau đó để hắn và em gái hắn cùng nhau bắt nạt tôi?
“Xem phim cảm động quá nên không nhịn được.” Tôi nói dối.
Hắn sửng sốt một chút, sau đó cười cười vuốt tóc tôi, “Phim ảnh đều là tưởng tượng ra để lừa gạt nữ sinh ngây thơ như cậu.”
Nói xong, hắn ôm tôi kéo vào ngực hắn, dịu dàng nói, “Được rồi, không khóc nữa, ngủ một lát đi.”
Tôi bị động tác của hắn làm cho sợ tới mức không dám khóc nữa.
Thực ra chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau, chỉ khi nào hắn muốn chép bài tôi mới nói một câu.
Động tác thân mật như vậy, quả thật là dọa tôi sợ hãi.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Hình như hắn cũng đã nhận ra, chậm rãi buông tay, sau đó đẩy tôi trở lại chỗ cũ, “Cậu ngủ đi, tôi đi hút thuốc.”
Mặc dù nói như vậy…
Nửa giờ nghỉ trưa còn lại, tôi không chợp mắt nổi, chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
10
Tiết Thể dục buổi chiều, Chương Thiêm chơi bóng rổ, nhìn bạn học bị kỹ thuật của hắn làm cho ngưỡng mộ mà kêu la inh ỏi.
Tôi lại không có tâm tư nào mà xem trận đấu.
Nhân lúc mọi người không chú ý, tôi lén tới phòng Thiết bị.
Không ngờ vừa quay người lại —
“Đi đâu vậy?” Thanh âm của Chương Thiêm truyền tới từ phía sau.
Tôi lập tức sững sờ tại chỗ, tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
“Tôi đánh bóng rất tệ?” Hắn đi tới chất vấn.
“A… Không có!” Tôi lại bị dọa.
“Vậy tại sao tôi ghi điểm năm lần, cậu vẫn không nhìn lấy một cái, bây giờ còn muốn bỏ đi?” Hắn bắt lấy tay tôi, hình như đang tức giận.
Đau quá.
“Tôi không hiểu những quy tắc này.” Tôi thành thật nói.
Hơn nữa hiện tại tôi muốn đi tìm Quý Vân Bạch, nào có tâm trạng xem hắn chơi bóng.
“Anh Chương, anh thấy chưa, người ta không có hứng thú với bóng rổ.”
“Không ngờ cũng có một ngày anh Chương bị từ chối.”
Mọi người cười lớn.
Tôi nghĩ, bọn họ đều hiểu lầm rồi, Chương Thiêm chính là như vậy, hắn thích bắt nạt tôi, sai bảo tôi, chẳng qua là phương thức không giống cô em gái của hắn mà thôi.
“Cười bà nội mày!” Hắn ném quả bóng rổ về phía bọn họ, xoa đầu tôi, “Đi mua cho tôi một chai nước.”
“Anh Chương, bên kia còn một chai.”
“Mày biết gì mà nói!” Mắng xong, hắn lại nhỏ giọng dỗ tôi, “Tôi khát nước, ngoan, bạn cùng bạn.”
“Ừ.”
Thấy không, lại sai bảo tôi.
11
Nhưng lần này tôi không nghe hắn.
Tôi mua nước xong lại đi tới phòng Thiết bị.
Bên trong rất rộng, cũng rất nhiều thiết bị, nhưng không có ai.
“Quý Vân Bạch.” Tôi nhỏ giọng gọi.
Gọi ba lần không thấy tiếng trả lời, tôi bắt đầu nghi ngờ có phải mình bị đùa cợt hay không.
Đột nhiên, một bàn tay xuất hiện che mắt tôi, sau đó là một lực kéo dẫn tôi đến sau phòng Thiết bị.
“Cứu —”
“Suỵt, là tôi.” Hắn thả tôi ra, cúi đầu buồn cười nhìn tôi.
“Cậu làm tôi sợ muốn chet.” Tôi nói xong lấy thuốc mỡ trong túi nhét vào tay hắn, “Cho cậu, tôi đi trước.”
Nhưng tôi mới đi được mấy bước —
“Không muốn nhìn xem tôi bị bọn họ đánh thành thế nào sao?” Hắn cười hỏi.
Tôi đứng lại, “Thấy thế nào?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã cởi áo sơ mi ra.
Trước mắt tôi như trở nên trắng lóa.
Đây là lần đầu tiên trong suốt mười bảy năm sống trên đời, tôi nhìn thấy cơ thể của một nam sinh.
Đầu óc tôi dường như không nghe theo lời tôi sai bảo nữa.
“Quý Vân Bạch!” Đúng lúc này, từ cửa truyền đến thanh âm của Chương Ngọc.
Tôi sợ tới mức không dám thở.
Chạy ra ngoài là không thể, tôi giống như con chuột vội vàng trốn vào thùng bóng rổ.
Quý Vân Bạch lại không hề hoảng hốt, chỉ nhìn theo tôi mà cười.
Chát!
Chương Ngọc mạnh tay cho hắn một bạt tai, “Ban nãy tôi thấy có nữ sinh vào đây, đó là ai, các người đang làm gì?!”
Khuôn mặt trắng nhợt của Quý Vân Bạch in năm ngón tay đỏ bừng.
Hắn tùy ý dựa lưng vào giá đồ, nhàn nhã đốt một điếu thuốc, “Vậy cô tìm xem?”
Người này!
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, thân thể tôi bắt đầu run rẩy.
“Được rồi, cô tới đây.”
Trong nháy mắt Chương Ngọc sắp tìm thấy tôi, cuối cùng Quý Vân Bạch cũng mở lòng từ bi.
“Sao tôi phải nghe lời cậu?”
“Không phải cô mang thuốc tới cho tôi sao?” Quý Vân Bạch thản nhiên nhìn cô ta, “Bây giờ còn làm loạn cái gì?”
“Vì sao cậu có thể trò chuyện với nữ sinh khác nhưng lại dứt khoát đối nghịch với tôi, vì sao cậu không thích tôi?!” Chương Ngọc ném tuýp thuốc về phía hắn.
Tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ tức giận lại oan ức của cô ta như vậy, đúng là kinh ngạc đến ngây người.
“Thuốc cũng mua rồi, không muốn thoa cho tôi sao?” Hắn cười với cô ta, không trả lời.
“Vậy cậu… ở đây chờ tôi?” Chương Ngọc vẫn còn không được tự nhiên, nhưng thái độ đã dịu đi rất nhiều.
“Trừ cô ra… còn có ai dám đến sao?”
Quý Vân Bạch đau đến thở hắt ra một hơi, Chương Ngọc liền đỏ mặt, cẩn thận thoa thuốc cho hắn, thậm chí còn vừa thoa vừa thổi, hỏi hắn có đau không.
Quý Vân Bạch đúng là ma quỷ.
Hắn thậm chí không cần động tay, chỉ cần cười một chút, lệ quỷ cũng hóa thân thành thiên sứ.