"Bị ta móc ra." Thời Khiêm thấy Hoa Hoa đột nhiên căng thẳng, giống như một chú thỏ nhỏ bị hoảng sợ, chàng biết nàng không thích nghe chàng nói thẳng như vậy, nên đã cố gắng nói uyển chuyển hơn một chút, “Lúc đó mắt hắn bị thương nặng, để cứu hắn, ta buộc phải gỡ bỏ.”
“Ồ, ồ ồ.” Hoa Hoa cúi đầu, liên tục uống vài hớp cháo mịn. Hiện tại trong lòng nàng vô cùng phức tạp, hỗn loạn xen lẫn nỗi sợ hãi.
Tướng công quả thật không giống người thường, ai lại cho rằng bãi tha ma là nơi tốt đẹp chứ? Hoa Hoa hoàn toàn không thể tưởng tượng cuộc sống trước đây của tướng công thế nào, có phải chàng đóng quân gần bãi tha ma rồi cứ gặp ai thì mang về một người, ôi trời ơi cứu tôi với, thật đáng sợ quá!
...Đừng sợ đừng sợ, chàng là tướng công của mình, nếu mình sợ chàng thì sau này còn sống chung với nhau thế nào?
Nghĩ đến đây, Hoa Hoa quyết định táo bạo, nàng muốn nói chuyện thẳng thắn với tướng công. Hoa Hoa đặt thìa ngọc vào bát sứ, sau đó nhẹ nhàng kéo tay tướng công, “Tướng công.”
“Ừ?” Thời Khiêm bóp nhẹ bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, ngước mắt nhìn lên thì thấy trong mắt nàng đã ngấn nước, lòng chàng bỗng thắt lại, chàng đưa tay chạm vào má nàng, có chút lo lắng, “Hoa Hoa sao lại khóc?”
Hoa Hoa lắc đầu, muốn né tránh bàn tay của tướng công nhưng không tránh được, nàng đành để mặc, “...Tướng công, thiếp sợ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT