Mặc dù tướng công là hầu gia, nhưng nghe nói không giữ chức vụ, không cần lên triều hay trực ca. Vậy sao tướng công lại biết những chuyện này, mà thánh chỉ vẫn chưa ban xuống.
“Những năm qua ta đã lần lượt cứu một số người,” ban đầu chỉ là để luyện tay, sau đó thành thói quen, “các ngành nghề, đủ loại người, trong cung cũng có.”
Thời Khiêm giải thích, cố gắng tránh dùng từ ngữ làm Hoa Hoa sợ, và có một điều hắn cảm thấy cần nhấn mạnh, “Nhưng Hoa Hoa, ta không ép buộc họ, họ tự nguyện nhận chủ.”
Nếu không giải thích rõ, Hoa Hoa suy nghĩ nhiều thì không hay.
“Ừm.” Hoa Hoa biết rằng tướng công nói “cứu” nghĩa là giúp đỡ, những người đó sau khi được cứu chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện báo đáp, giống như chính mình vậy, chẳng phải cũng vì được tướng công cứu nên đã lấy thân báo đáp sao? Nhưng nghĩ đến đây, Hoa Hoa đột nhiên trợn to mắt, lại muốn khóc, “Tướng công, huynh đã cứu nhiều người như vậy, chắc chắn có cả phụ nữ… Các nàng… các nàng cũng muốn lấy thân báo đáp sao?”
“Nàng nghĩ gì vậy?” Thời Khiêm véo má Hoa Hoa, dùng chút lực nhắc nhở nàng, “Những người đó oán niệm nặng nề, hoặc là lòng như tro tàn, phần nhiều là một lòng báo thù, đâu có giống Hoa Hoa như thế này, hửm?”
Thời Khiêm vừa nói vừa ghé lại gần, nếm thử đôi môi của Hoa Hoa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play