“Bịch.” Mất đi sự chống đỡ, Minh Ngọc đã kiệt sức ngã sụp xuống đất, “Khụ…” Lượng lớn không khí tươi mới ùn ùn tràn vào phổi, khiến Minh Ngọc phải bấu lấy cổ mình, ho rũ rượi, “Khụ khụ khụ…”
Sau khi buông Minh Ngọc ra, Thời Khiêm rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa, chậm rãi lau sạch bàn tay đã bóp cổ nàng ta, lau đi lau lại vài lần, rồi như thể thấy bẩn, vứt thẳng chiếc khăn xuống đất.
“Nếu sau này để ta gặp lại ngươi, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị làm thuốc dẫn, lột da, rút gân, cắt thịt, róc xương…” Nói đến đây, từng chữ từng chữ đều lạnh lẽo, khiến ai nghe cũng cảm thấy lạnh gáy, rùng mình.
Nhưng Thời Khiêm không để ý, chàng khẽ nâng tay, ra hiệu cho hắc y nhân vừa xuất hiện thu kiếm lại, sau đó quay sang ôm vai Hoa Hoa.
“Hoa Hoa, nàng sao vậy? Đang run à?” Thời Khiêm chạm vào má Hoa Hoa, lại sờ trán nàng, thấy hơi lạnh, “Lạnh à?”
“À không, không, tướng công, thiếp, thiếp đói rồi, đúng, thiếp đói, muốn về nhà.” Hoa Hoa nuốt nước miếng, tay run run gạt bàn tay chàng khỏi trán mình.
“Ừ.” Thời Khiêm thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoa Hoa, bóp nhẹ, truyền thêm chút hơi ấm cho nàng, rồi nhìn sang nha hoàn của nàng, “Phu nhân đói rồi, sao còn chưa về chuẩn bị?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play