Editor: Kine Saline
Đầu óc đang choáng váng của Thẩm Thu Mĩ đã hoàn toàn được tỉnh táo nhờ âm thanh này.
Cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn người vừa nói chuyện.
Đây là một cô gái trẻ và có vẻ bằng tuổi Thẩm Thu Mĩ. Cô ấy có nước da hồng hào, quần áo gọn gàng, trên người đeo chiếc túi xách nhỏ, trông giống như một nữ sinh viên đại học trẻ trung và xinh đẹp.
Thẩm Thu Mĩ được cô ấy nửa kéo nửa đỡ, lại có sắc mặt tái nhợt. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi gần như đã dán vào mặt cô, từng lọng tóc xỏa xuống bên má cô, chiếc cổ trắng nõn đã bị Thẩm Thu Mĩ liều mạng vék ra những vết đỏ đáng sợ, cũng vết máu khô lan đến cổ áo.
"Ừm… cô không sao chứ?" Cô gái liếc nhìn cổ của Thẩm Thu Mĩ và thận trọng hỏi: “Tôi vừa thấy cô ngã xuống đất...”
Thẩm Thu Mĩ tạm thời chưa trả lời được câu hỏi của cô gái.
Nàng bị nửa nâng chi khởi thân thể, vô lực mà dựa vào nữ sinh cánh tay thượng, khụ đến tê tâm liệt phế.
Cô chống nửa người đứng dậy, yếu ớt tựa vào cánh tay cô gái, ho khan đến mức tê tâm phế liệt.
"Khụ... khụ khụ… cô... là ai?" Cô nghẹn ngào khi ngửi thấy mùi nước nồng nặc trong không khí, và phải mất một lúc lâu cô mới tập trung được tầm mắt: "Tôi, khụ khụ, tôi ổn.”
"Trông cô không có vẻ ổn!" Giọng điệu của cô gái có chút lo lắng, cô ấy cố gắng kéo Thẩm Thu Mĩ để cô không bị ngã: "Hãy suy nghĩ xem liệu cô có phải đã làm điều gì đó mà cô không nên làm không, đừng chết!”
Lông mày Thẩm Thu Mĩ nhíu lại.
Nghe giọng điệu của cô gái này, thì có vẻ cô ấy là một người chơi.
"Khụ..." Thẩm Thu Mĩ cảm thấy không thoải mái khi bị cô gái kéo đi: “Tôi chưa làm gì cả… cô có phải là người chơi không?”
Cô gái gật đầu: “Đúng vậy, sau khi đi vào một trong những cánh cửa kính, tôi đã đến đây, nhưng dọc đường lại không thấy ai, sau đó lại phát hiện cô đang nằm trên mặt đất cách đó không xa.”
Cô ấy sờ sờ lỗ tai.
“Thật ra lúc đầu tôi cũng không dám lại gần cô, sợ là ma quỷ gì đó. Nhưng mà tôi nhận ra khuôn mặt của cô. Khi chúng tôi ở trong sảnh người chơi, tôi nhớ là cô cũng có ở đó.”
Tuy rằng là bề ngoài không được bình thường.
Cô gái kia ngượng ngùng mà cười: “Hẳn là sẽ không có quỷ quái giả dạng làm cô để lừa gạt tôi đi?”
Trong khi cô gái kia đang lải nhải, Thẩm Thu Mĩ cuối cùng cũng đã hết ho khan, cái cảm giác “chết đuối” hư ảo đã giảm bớt không ít, cô nghe cô gái kia nói chuyện, liếc mắt nhìn cô ấy một cái thật sâu.
“Xác thật là sẽ không.”
Nhưng biết đâu, quỷ quái sẽ giả dạng thành cô ta.
Thẩm Thu Mĩ nghĩ.
“À, đúng rồi, xin chào chị, tôi tên là Tiểu Tần" .Cô gái kia nở một nụ cười ngượng ngùng với Thẩm Thu Mĩ, cô ấy lại lấy ra một tấm thẻ nhỏ từ trong túi xách và đưa cho Thẩm Thu Mĩ nhìn: "Đây là tấm thẻ thân phận của tôi. ”
Thẩm Thu Mĩ nhìn chăm chú ——
【 Giấy chứng nhận đủ điều kiện phỏng vấn của công ty Tịnh An:
Tên họ: Tiểu Tần
Tuổi tác: 22
Chức nghiệp: Sinh viên năm 4 trường đại học thành phố A.
Lý lịch sơ lược: Đã thông qua, tiến vào quá trình phỏng vấn
Số phỏng vấn: ————】
Ồ, hóa ra thẻ thân phận trông như thế này.
Cột số phỏng vấn bị ẩn, cô không nhìn rõ con số cụ thể.
Thẩm Thu Mĩ không thắc mắc về con số mà thay vào đó hỏi: “Nhiệm vụ của cô là gì?”
Tiểu Tần thành thật trả lời: “Tới phòng phỏng vấn 2424, ừm... Tôi phải đến trước chín giờ.”
Sau đó, không đợi Thẩm Thu Mĩ nói gì thì cô ấy tiếp tục nói thêm: “Chúng ta thành lập một đội thì thế nào? Tôi thấy tầng này chỉ có hai chúng ta, hành động một mình. Thật đáng sợ… .” Tôi đưa cô vào phòng vệ sinh để rửa vết máu trước đi, tôi vừa đi qua nơi đó, hình như không có nguy hiểm gì."
Cô ấy nhìn cái cổ đầy máu của Thẩm Thu Mĩ, giọng nói cô ấy run rẩy.
“…Tôi nghe nói mùi máu sẽ thu hút quái vật.”
Đúng thật là như vậy
Trong lòng Thẩm Thu Mĩ vô cùng tán đồng.
Nhưng điều này chẳng lẽ không thu hút cô sao, quái vật?
Nhưng cô cũng không nói rõ, chỉ là “có lòng” nhắc nhở: “Nhiệm vụ lúc chín giờ bây giờ đã là tám giờ—”
Cô ấy quay đầu lại nhìn thời gian trên sơ đồ, đôi mắt mở to ngạc nhiên.
08:00?
Mới tám giờ thôi sao?
"Sao vậy?" Giọng nói của Tiểu Tần vang lên bên cạnh cô, nghe có chút thanh tao: "Bây giờ mới tám giờ thôi, còn rất nhiều thời gian. Có lẽ là vì chúng ta đều là người mới nên có rất nhiều thời gian để chuẩn bị.”
Thẩm Thu Mĩ dùng sức chớp chớp mắt, một lần nữa nhìn qua đi.
Vẫn là 8 giờ, rõ ràng, vẫn không nhúc nhích.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng cô ngày càng rõ ràng.
Vừa rồi... chắc chắn không phải là như vậy.
Bởi vì sự xuất hiện của Tiểu Tần cho nên người xem trong phòng phát sóng trực tiếp, không còn tập trung vào vấn đề Thẩm Thu Mĩ đột nhiên ngã xuống đất nữa mà thay vào đó bắt đầu thảo luận về những "người chơi mới”:
【Hahaha, Tiểu Tần mỗi ngày đều giả vờ làm người tốt 】
【 Tiểu Tần: “Đồng đội” kéo chân sau của bạn đã online. 】
【 Phó bản khó chịu nhất đối với người mới chính là tòa nhà thông báo tuyển dụng. Những ảo giác và sự thay đổi thân phận của nó chỉ đơn giản là đỉnh điểm của nhiều bản sao khác nhau, nó rất biết cách gây rối loạn tâm lý của mọi người.】
【 Không sao đâu, nó cũng không khó như những phó bản ảo giác đặc biệt nha. 】
【 Đối với người mới thì nó đã quá đủ rồi, hãy nhín biểu hiện nghi ngờ nhân sinh của chủ phòng kìa.】
【 Có sự nghi ngờ thì cũng tốt, nhưng hầu hết mọi người đều không có chút nghi ngờ nào cả, nếu ai đó chỉ lấy một tấm thẻ thân phận thì họ sẽ mơ mang tin tưởng và sẽ bị lừa chết.】
【 Thật vậy, khả năng phản ứng như vậy cũng đã được coi là xuất sắc rồi.】
Thẩm Thu Mĩ được Tiểu Tần dẫn đến đầu bên kia hành lang.
Thẩm Thu Mĩ không biết các tầng khác trong phó bản như thế nào, nhưng trang trí trên tầng 24 khá tốt. Không giống như phó bản thần quái thông thường với những vết máu, bóng đen và những yếu tố cũ kỹ, tầng 24 tập trung vào phong cách hiện đại thông minh.
Trang trí đơn giản, sử dụng tông màu chủ đạo là đen và trắng, cơ sở vật chất đầy đủ, bao gồm phòng trà và phòng nghỉ. Có một màn hình điện tử được gắn trên tường ở hành lang. Góc trên bên phải cũng hiển thị thời gian, trước mắt là trạng thái chờ.
Có vẻ như công ty Tịnh An trong cốt truyện chính thực sự muốn tuyển dụng nhân tài.
Trên đường đi, các cô đã đi qua nhiều phòng không ít căn phòng. Một số phòng còn có màn hình điện tử nhỏ ở hai bên, một số khác thì lại không.
Bên trong căn phòng cực kỳ tối tăm và gần như không nhìn thấy rõ ràng, người chơi không thể quan sát được tình hình bên trong từ bên ngoài.
Đúng như sơ đồ tầng mà cô đã ghi nhớ, bố cục của tầng 24 quanh co, uốn lượn. Một số phòng nằm rải rác ở trung tâm, một số thì nhét vào các góc tường bởi vì phong cách trang trí thống nhất và các vách ngăn trong suốt hoặc mờ mịt, cho nên chỉ không chú ý tới nó một chút thì sẽ khiến bản thân lạc trong đây.
Tiểu Tầm đưa Thẩm Thu Mĩ đi thẳng về phía phòng tắm. Có một số góc khuất khiến Thẩm Thu Mĩ phải suy nghĩ và quan sát, nhưng Tiểu Tần lại không cần phân biệt, tựa như cô ta đã đi qua con đường này vô số lần.
"Tôi vừa đi từ đường này mà tìm thấy cô." Tiểu Tần dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Thẩm Thu Mĩ, đột nhiên nói: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Cô đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”
Thẩm Thu Mĩ lơ đãng nói: “Umm".
Cô đang nghĩ cách để thoát khỏi rắc rối.
Cô chắc chắn không tin Tiểu Tần, cô ta đã diễn vô cùng tốt, nhưng mùi nước tanh tưởi trên cơ thể cô ra đã lỗ ra vô cùng khi cô ta đến gần cô, mùi đó cứ xộc vào mũi Thẩm Thu Mĩ, hoàn toàn khiến coi không thể bỏ qua.
Vì Tiểu Tần không phải là người cho nên thời gian mà cô ta nói có lẽ là không chính xác.
Vừa rồi khi Thẩm Thu Mĩ đang ghi nhớ sơ đồ, cô liếc nhìn thời gian thì lúc đó đã khoảng tám giờ rồi phải không?
08:20? 08:35?
Dù sao cũng không có khả năng là 8 giờ tròn.
Và từ góc độ xác suất, một khi người chơi chú ý đến thời gian, khả năng khoảng thời gian là một số nguyên rất nhỏ.
Trường hợp xấu nhất là đã gần chín giờ, chỉ cần cô đi theo Tiểu Tần vào phòng vệ sinh, thì cô nhất định sẽ bỏ lỡ nhiệm vụ phụ phải hoàn thành lúc chín giờ.
Thẩm Thu Mĩ cố gắng di chuyển cánh tay của mình, không có bất ngờ khi Tiểu Tần đang giữ chặt của cô, so với việc giúp đỡ cô thì điều đó giống như là nhốt cô và ngăn cô chạy xung quanh.
Cô phải tìm cách giết Tiểu Tần.
Thẩm Thu Mĩ là người hiểu rõ về "khả năng đánh nhau" của mình, cô không cảm thấy rằng bản thân mình có thể giết Tiểu Tần chỉ bằng hai tay. Cô cần lựa chọn địa điểm và công cụ để có cơ hội trốn thoát.
Lúc này, họ đã sắp đi qua khu văn phòng duy nhất mở ở trên tầng 24.
Thẩm Thu Mĩ dồn phần lớn trọng lượng của mình lên người Tiểu Tần, thứ nhất là để làm cho Tiểu Tần chậm lại, thứ hai là vì hiện tại cô không thể đi lại nhiều nên cô có thể sử dụng Tiểu Tần làm xe lăn để tránh phải di chuyển nhiều.
Nằm thoải mái trên người Tiểu Tần, Thẩm Thu Mĩ lặng lẽ quan sát cách bố trí khu vực văn phòng đang mở ở đằng kia.
Có rất nhiều bàn và ghế được đặt trong khu vực đó, cũng như nhiều phụ kiện khác nằm rải rác ở đó. Nếu ở nơi đó mà đi nhanh hơn một chút thì sẽ dễ vấp phải chúng.
Tốt nhất là nên thoát khỏi sự trói buộc của Tiểu Tần ở nơi đó, kéo cô ta đến đó rồi nhân cơ hội bỏ chạy.
【 Chủ phòng đang làm cái gì a! Cô ấy thật sự không nhìn ra là Tiểu Tần có vấn đề sao? Ai da, gấp chết tui!! 】
【 Tiểu Tần đang giả làm ngốc bạch ngọt, chủ phòng là thật khờ, cô ấy đã trực tiếp để Tiểu Tần đỡ mình đi rồi, cũng không động não một chút nào. 】
【 Lần đầu tiên thấy người ở tầng cao nhất lại vô dụng như thế.】
【 Đúng vậy, Tiểu Tần cũng không khó đánh như vậy.】
【 Nôn mửa, còn tưởng rằng cô ta vô cùng lợi hại, đi đây.】
Thẩm Thu Mĩ không biết những gì xảy ra trong phòng phát sóng trực tiếp, bên ngoài cô vẫn trông yếu đuối đến mức sắp chết tại chỗ, trong lòng cô vẫn đang nhanh chóng suy nghĩ về cách tốt hơn để thoát khỏi Tiểu Tần.
Một khi đã quyết định, thì phải nhanh chóng hành động.
Khi Tiểu Tần dẫn Thẩm Thu Mĩ đi qua khu vực văn phòng đang mở, thì cô bỗng nhiên hoạt động chân và ngã thẳng xuống phía dưới.
Cô vừa chuẩn bị ngã xuống, hai tay vẫn nắm chặt quần áo của Tiểu Tần, như thể rất tin tưởng Tiểu Tần, kết quả là hai người mất trọng tâm, ngã xuống sàn, phát ra âm thanh va chạm chói tai.
Điều trùng hợp hơn nữa là thời điểm và vị trí cú trượt của Thẩm Thu Mĩ đã được lựa chọn một cách hoàn hảo. Con đường mà Tiểu Tần ngã xuống lại tình chặn ngang một góc bàn, vầng trán sạch sẽ và mịn màng của cô ấy không gặp bất kỳ trở ngại nào mà đập vào góc bàn, tạo ra một cái lỗ đẫm máu.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều cho rằng đây chỉ là một việc ngoài ý muốn:
【? 】
【 Chuyện này cũng có thể xảy ra sao? 】
【 Đã hiểu, vị này chắc là bởi vì là Âu Hoàng nên mới được phân đến tầng 24.
【 Thân thể yếu ớt, trượt chân cũng có thể công kích địch quân đúng không? Này vận may này cũng đủ thái quá.】
Thành công!
Thẩm Thu Mĩ vui mừng khôn xiết, lập tức thoát khỏi sự kiềm chế của Tiểu Tần. Cô vùng vẫy đứng dậy từ trên sàn nhà, nhanh chóng chộp lấy một món đồ trang trí trên bàn và đập vào đầu Tiểu Tần.
Tiểu Tần chưa kịp phản ứng, cô ta còn tưởng Thẩm Thu Mĩ lại bị bệnh, ngoài miệng vẫn hỏi để phù hợp với tính cách mà cô ta đã xây dựng: "Mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Nhưng cô ta vừa ngẩng đầu đã Thẩm Thu Mĩ dùng vật trang trí đập thẳng vào mặt.
Bang!
Lần này còn nghiêm trọng và ác liệt hơn cú đập đầu lúc trước.
Nữ sinh viên đại học vốn là một người trẻ trung xinh đẹp mà bây giờ cả người lại đầy máu tươi, hộp sọ bị đập đến nỗi lõm xuống. Máu tươi không ngừng chảy ra từ chỗ bị đập, làm cho mái tóc của cô ta ướt đẫm, máu theo dòng mà chảy xuống cổ, rồi nhuộm bộ quần áo sáng màu của cô ta thành màu đỏ.
Bên này là Thẩm Thu Mĩ là đang thở hổn hển cần phải dựa vào bàn để đứng thẳng, còn bên kia là Tiêu Tần đang nằm trong vũng máu, phòng phát sóng trực tiếp đang mỉa mai bỗng nhiên dừng lại và trở nên yên tĩnh nhẹ nhàng, những khán giả vừa mắng cô không hẹn mà đều câm miệng.
Chỉ có một số người xem mới đang bối rối với tình huống này nên vẫn đang ồn ào trong khu bình luận:
【 Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên lại bắt đầu đánh lộn? 】
【 Ồ, tôi hiểu rồi! Thì ra chủ phòng đã biết người đối diện là NPC quỷ quái, ngay cả tôi còn tưởng là người chơi! Tôi không cảm thấy người mới giỏi, vốn dĩ tôi còn nghĩ rằng những người mới đều đến kéo chân sau, ai có ngờ chủ phòng lại lợi hại như vậy, việc này mà cũng có thể nhìn ra!】