Editor: Kine Saline

Mà trong phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Thu Mĩ lại là một mảnh “……” trôi qua.

Những khán giả này đều bị thu hút bởi vì cô vừa bước vào đại sảnh chuẩn bị của người chơi thông qua cánh cửa thông hành của NPC. Vốn tưởng rằng đây là phân đoạn đặc biệt mà Tịnh An tạo ra cho tới người mới, nhưng không ngờ tới người bước ra lại là một người chơi!

Quên người chơi đi, sẽ luôn có những người mới bởi vì các loại vấn đề mà được NPC lưu lại trao đổi vài câu. Đây là chuyện bình thường. Sau khi trao đổi, bọn họ có thể lặng lẽ quay lại đại sảnh và chờ đợi để hòa nhập với đám đông người chơi cũng không phải là việc gì to tát.

Nhưng mà vấn đề là Thẩm Thu Mĩ dường như không muốn từng bước hòa nhập với đâm đông và trở thành một người mới đếm nơi đến chốn.

Vừa rồi đèn tắt, cô ấy chính là thủ phạm.

***

Thời gian quay trở lại ba phút trước, Thẩm Thu Mĩ đẩy cửa gỗ ra, rời khỏi hành lang vốn đã bị bóng tối bao vây.

Đập vào mắt là một cảnh tượng hoàn toàn khác với hành lang tối tăm lúc đầu.

Đây là một đại sảnh với ánh sánh chói mắt, nhìn chung là hình lục giác, mỗi một mặt tường đều có các bức tranh trang trí, thiết kế ổ điện và chốt mở đèn, so với hành lang lúc trước thì có thể dùng hai chữ “Bình thường” để hình dung, nhưng mỗi bức tường hình như có bố cục tương đồng khiến cho người ta có cảm giác như nó được thiết kế có chủ ý, nếu nhìn lâu sẽ khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.

Giờ phút này trong đại sảnh đã đứng đầy người, Thẩm Thu Mĩ nhìn thoáng qua vài lần, đại khái là có trên dưới một trăm người.

Một số người trong số họ có khuôn mặt vô cảm, một số thì thầm với những người xung quanh, hoặc một số thì hoảng loạn và sợ hãi, nhưng ngay khi Thẩm Thu Mĩ xuất hiện, tất cả họ đều nhìn về phía cô với ánh mắt dò xét và thù địch.

Nhìn những người ở đây thì có vẻ như cô là người đến muộn.

Điều khá đặc biệt là có rất nhiều người đang chờ đợi cô.

Quả nhiên, Thẩm Thu Mĩ còn chưa kịp làm gì thì giọng nói của bộ phận chăm sóc khách hàng Tiểu An không biết từ đâu đã vang lên trong đại sảnh, thu hút sự chú ý của mọi người.

【 Xin chào các người chơi, buổi trưa tốt lành, thật vui vẻ khi có thể nhìn thấy mọi người ở đây. 】

【 Trò chơi của chúng tôi tuân thủ triết lý sáng lập văn minh hài hòa ….…】

【 Lại lần nữa chúc mừng các vị đạt được tư cách tham gia trò chơi sinh mệnh……】

【…… Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, người chơi có thể thông quan. 】

Thẩm Thu Mĩ thờ ơ nhìn đám đông với các màu tóc khác nhau và nhận thấy rằng khi Tiểu An thông báo thì những cánh cửa kính đang dần dần xuất hiện trên sáu bức tường của đại sảnh, một trong số đó ở ngay phía sau cô, thay thế cánh cửa gỗ vừa rồi.

【 Nhắc nhở thân thiện: Trong quá trình chơi trò chơi, người chơi có biểu hiện càng xông xáo, mức độ hoàn thành nhiệm vụ càng cao, thì sẽ nhận được khen thưởng tùy theo mức độ đó; thông qua cốt truyện trung tâm lấy được thành tựu trong phó bản sẽ nhận được phần thưởng cao hơn. 】

…… Biểu hiện xông xáo đúng không.

Thẩm Thu Mĩ đảo mắt và trầm ngâm nhìn công tắc đèn ở cạnh cửa.

Trước kia, cô từng làm việc bán thời gian ở mật thất, khi làm NPC dẫn đường, thì cô đã làm những việc tai hại như lén tắt đèn để hù dọa mọi người... Cô cũng không biết công tắc ở đây có hoạt động hay không.

【 Bíp! Phó bản đã được tái hiện xong. Mời người chơi thông qua cửa kính để tiến vào phó bản. 】

【Chúc bạn có được cuộc sống như bản thân mong muốn . 】

Ngay khi lời cuối cùng vừa rơi xuống, một âm thanh nhỏ của chốt mở ẩn giấu trong tiếng thông báo, và đại sảnh lập tức chìm vào bóng tối.

Một số người chơi nhát gan bị sợ hãi và hét lên theo bản năng. Một số người khi sợ hãi còn va vào những người chơi bên cạnh, khiến cho đại sảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.

Trong bóng tối và tiếng la hét, tim Thẩm Thu Mĩ đập vô cùng nhanh.

Cô nhếch khóe miệng, trong mắt có vẻ hưng phấn, dùng tay và chân lùi lại nửa bước, đặt lòng bàn tay ra sau lưng, nắm lấy tay nắm cửa, nhân lúc những người chơi khác không để ý, cô đã nhanh chóng lẻn đi và tiến vào phó bản trước những người chơi khác.

 

***

【6666】

【 Điều này cũng được sao? 】

【 Tôi không hiểu 】

【 Nếu cô ấy không phải là người chơi, thì tại sao cô ấy phải tắt đèn?】

【《 Hôm nay tôi nhất định phải bán thanh kiếm này》】

【Cuối cùng cũng đã có một người chơi đi động tay vào công tắc đèn đó, từ lâu tôi đã nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ một người mới tiện tay nhấn vào những công tắc đó. Cảm ơn chủ phòng phát sóng trực tiếp, vô cùng mãn nguyện. 】

【 Hahaha, tôi rất vui sướng. Chú ý cô gái này rất có triển vọng, thêm vào bảng đầu tiên.】

【Quên vị trí đầu tiên trong danh sách đi. Chủ phòng này xấu tính như vậy, cô ấy dựa vào cái gì lại là người đầu tiên trong danh sách?】

Chủ phòng: là chủ phòng phát sóng trực tiếp nha.

【  Lầu trên, nếu không nói bạn sẽ chết đúng không!?】

【 Sao lại như thế này? Người mới này nhìn ốm đau bệnh tật chẳng lẽ không phải sự thật sao? Bạn nói cô ấy là đại lão có đạo cụ dự trữ nên mới trông bệnh tật yếu ớt thì cũng được đi, nhưng mà cô ấy chính là người mới, điều này thuyết minh rằng người mới như cô ấy trong hiện thực cũng có bộ dáng này, việc truy đuổi chiến đấu cũng không làm được đi? 】

【 Có gì mà nói nhiều thế, nghiêm túc xem phát sóng trực tiếp không được sao? 】

  • 666: Trong tiếng Trung, cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này là /liùliùliù/. Nhưng khẩu hình miệng khi đọc số 666 lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ “trâu bò”.
  • Vì vậy, người Trung Quốc thường dùng số 666 để khen ngợi một ai đó giỏi giang.

Sau khi Thẩm Thu Mĩ vào cửa, đã đi tới nơi giống như một tòa văn phòng.

Cánh cửa kính phía sau cô từ từ biến mất sau khi cô hoàn toàn bước vào tòa nhà, biến trở lại thành một bức tường nhẵn không có một hạt bụi.

Tuy nhiên, cảm giác phấn khích quá mức của Thẩm Thu Mĩ vẫn chưa nguôi ngoai nên cô đã thuận thế mà dựa vào tường và che miệng, nhắm mắt cười.

Cái đèn này thật đúng là khiến cho cô muốn tắt đi.

Bây giờ cô cảm thấy vui vẻ, vô cùng vui vẻ.

Áp lực do game kinh dị, game cá cược mạng sống gây ra đã bị cuốn đi. Đúng như dự đoán, niềm hạnh phúc cá nhân vẫn phải dựa trên nỗi đau của người khác

Cô thừa nhận trong thời gian khi nghe thông báo thì cô đã đi tắt đèn, việc này thật ra cô cũng đang đánh cược.

Nếu công tắc chỉ là vật trang trí thì cũng chẳng gây hại gì cho cô, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng ai bảo cô đã thắng cược?

Thẩm Thu Mĩ  rất vui vì đã thành công lừa tất cả những người chơi mới trong phòng.

Thắng cược không chỉ có nghĩa là cô đã thực hiện bước đầu tiên là “Biểu hiện xông xáo”, mà cô còn có thể tạo ra một nhân vật NPC trong mắt những người chơi đó để che đậy thể chất ốm yếu của mình và thậm chí còn kéo dài thêm thời gian vào phó bản của người chơi còn lại.

Nói tóm lại, việc này không lỗ.

Khi Thẩm Thu Mĩ đồng ý tham gia "Trò chơi sinh mệnh", cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sống một cuộc sống bình thường. Cô đã từ bỏ cơ hội trở lại cuộc sống hiện thực mà trò chơi cho cô lựa chọn, cô đến với mục đích kiếm đủ điểm để đổi lấy “phiếu sinh mệnh”.

Cho dù đó chỉ là một chiêu trò để dụ dỗ cô, thì cô cũng muốn đạt được nó trước rồi mới nói về những chuyện khác.

Nếu không có thực lực để nhận được “phiếu sinh mệnh” thì làm sao cô có thể đàm phán các điều kiện với trò chơi này?

Cho nên nàng cần thiết muốn chơi, còn muốn chơi đến xinh đẹp xuất sắc, trung tâm tuyến là tối cao đánh giá, nàng liền sẽ tận lực đánh ra tới, không tiếc hết thảy đại giới.

Vì vậy, cô ấy phải chơi trò chơi, và cô cũng phải chơi đến mức hoàn mỹ và xuất sắc. Thông qua cốt truyện chính mới có thể đạt được phần thưởng cao nhất, và cô ấy sẽ cố gắng hết sức để nhận được nó bằng mọi giá.

Hoặc là thắng hoặc là chết, dù sao thì cũng có mỗi một mạng sống, thua cũng không mất mát gì.

Thoát khỏi niềm vui vì đã thành công trong trò đùa của mình, Thẩm Thu Mĩ đứng dậy và nhìn xung quanh nơi cô đang đứng.

Cô đứng ở cuối hành lang dài, đầu kia của hành lang liên tục kéo dài ra xa, cuối cùng hòa vào một bóng tối mờ mịt. Hành lang không rộng rãi lắm, hai bên chủ yếu là vách ngăn trong suốt và phòng ốc, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng ở bên trong phòng.

Rõ ràng là phong cách của một tòa nhà văn phòng, nhưng ở đây lại yên tĩnh đến lạ thường, không có tiếng người, thậm chí cả tiếng gió cũng không có, dường như  không khí trở nên đặc quánh và nhớp nháp, trộn lẫn với mùi tanh thoang thoảng, khiến cho người ta cảm thấy khó thở.

Một sơ đồ điện tử của tòa nhà được dán cố định trên vách tường cách cô vài mét. Một con số lớn "24" được đánh dấu ở góc trên bên phải của sơ đồ và thời gian "08:37" được hiển thị ở góc phía trên bên trái.

Có vẻ như cô hiện đang đứng ở tầng 24 của một tòa nhà văn phòng, tương ứng với tên phía bản "Tòa nhà tuyển dụng nhân tài" mà Tiểu An đã nhắc đến.

Không cần lo lắng quá nhiều, Thẩm Thu Mĩ bước nhanh về phía trước mà không cần suy nghĩ, đứng yên trước sơ đồ.

Thông qua một lớp màu acrylic, có thể nhìn thấy rõ bản vẽ trên sơ đồ. Điều kỳ lạ duy nhất là bên trong sơ đồ có một số dấu vết ẩm ướt.

Thẩm Thu Mĩ tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào sơ đồ, và trong một khoảng thời gian rất ngắn, cô ấy đã ghi nhớ đại khái bố cục của nơi này trong đầu.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang ồn ào đều im lặng trong giây lát vì con số "24", sau đó một cuộc thảo luận thậm chí còn căng thẳng hơn lần lượt nổ ra và đang không ngừng cập nhật:

【Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, mọi người có thấy nó không? ! ! Hai mươi bốn, hai mươi bốn! Cái gì thế này! Đây là cấp độ cao nhất của phó bản ba điểm! 】

【Được rồi, không cần phải bàn cãi, họ đã ở tầng 24 rồi nên đây không phải là ứng cử viên sáng giá cho danh sách sao.】

【Ồ, người đứng đầu thật ghê gớm. Ai mà không biết người ở tầng cao nhất sẽ chết nhanh nhất? Tôi muốn xem chủ phòng xong đời như thế nào】

【Lầu trên cũng không cần ác ý như vậy. Người quản lý phòng phát sóng trực tiếp không đi làm sao? 】

【 Có người cho rằng cách cái màn hình thì bản thân đã trở thành vượt trội hơn những người khác.】

【 Phỏng chừng cảm thấy bản thân có thể nhiều lần đạt được cốt lõi đi.】

Đột nhiên, phòng phát sóng trực tiếp chuyện vừa chuyển ——

【……? 】

【??? 】

【 Chủ phòng đã xảy ra chuyện gì? 】

【 Chủ phòng làm sao vậy? 】

【 Tôi chỉ thất thần một giây đồng hồ, tại sao chủ phòng lại quỳ xuống đất? 】

【 Mới cài đặt thêm giả thiết vào tầng 24 sao? 】

Trong buổi phát sóng trực tiếp, Thẩm Thu Mĩ vừa mới xem bức ảnh bây giờ lại đang nửa quỳ trên mặt đất, lông mày nhíu lại, tay trái vịn vào tường, tay phải bỗng nhiên đặt ở trước cổ, có vẻ cô định bố cổ bản thân mình.

Tất cả điều này xảy ra mà không có một dấu hiệu nào.

Cô chỉ đột nhiên cảm thấy tim mình chùng xuống, chỉ trong chốc lát khung cảnh trong tầm mắt trở nên mơ hồ, không khí xung quanh càng ngày càng nặng nề, khiến cô không thở nổi.

Cô chậm rãi dựa vào tường, ngã xuống nền đất lạnh lẽo, tầm mắt bắt đầu trở nên tối đen, hai tay cô dùng sức bóp cổ, há miệng ho khan một cách tuyệt vọng, gần như nôn ra hết nội tạng.

Đã xảy ra…..chuyện gì?

Chỉ trong chốc lát, cô không thể mở mắt được nữa, mí mắt dường như bị một chất lỏng đặc quánh dính lấy, chất lỏng đó từ từ thấm vào hốc mắt, gây ra cảm giác đau đớn.

Khi ngã xuống đất, cô cảm thấy một cảm giác lạnh thấu xương bao quanh mình. Đó không phải là nhiệt độ của mặt đất mà là một cảm giác mạnh mẽ hơn, lan tỏa khắp nơi, ăn mòn ý thức của cô từng chút một.

Nó giống như... nước.

Đúng, đó chính là nước.

Cả người cô giống như là bị cưỡng ép kéo vào trong nước, túm cô xuống đáy nước mà cô lại không thể thở hay cử động, chỉ có thể bất lực nhìn ánh sáng trong nước dần dần mờ đi rồi biến mất.

Cô cảm thấy như mình sẽ chết vào lúc này.

Đã lâu mới cảm nhận được cảm giác sắp chết.

Thẩm Thu Mĩ không hiểu tại sao bản thân lại đột nhiên trở nên như vậy, cô mới chỉ bước hai bước và nhìn vào bản đồ tầng lầu trong nửa phút. Theo lý thuyết mà nói, quy tắc tử vong không nên được kích hoạt.

Đó không thể là cái giá phải trả khi cô tắt đèn, phải không?

Phải không?

Cô cố gắng hết sức để nhớ lại mọi việc mình đã làm, đồng thời khó khăn mở mắt ra và nhìn xung quanh lần nữa.

Trên trần nhà thường lắp đặt hệ thống chiếu sáng, bên ngoài ngoại trừ sơ đồ thì vẫn còn có một số chậu cây xanh dùng để trang trí, những cái này hình như không liên quan gì đến tình trạng hiện tại của cô.

Còn điều gì khác mà cô chưa nhận ra không?

Thẩm Thu Mĩ đã véo ra những giọt máu từ da thịt trên cổ cô ấy, và cổ áo sơ mi của cô gần như đã nhuộm một màu đỏ nhạt.

Đúng rồi.

Còn có bản thân mình.

Có lẽ là trên người cô sẽ có manh mối.

Cô lập tức duỗi tay sờ túi áo và túi quần thể thao - thực ra cô còn một chiếc túi xách nhỏ, nhưng khi cô nói chuyện với bộ phận chăm sóc khách hàng Tiểu An thì túi xách của cô đã biến mất.

Đầu tiên là túi áo sơ mi.

Cô kéo mạnh gấu áo, cố gắng đút ngón tay vào chiếc túi vải nhỏ.

Trống không.

Thẩm Thu Mĩ cau mày, thân thể cuộn tròn thật chặt.

Càng ngày càng lạnh hơn.

Cô run rẩy thở ra một hơi.

Đột nhiên, cô cảm thấy trong túi quần có thứ gì đó cào vào da mình.

Không kịp suy nghĩ sâu xa, cô lập tức đưa tay lấy ra từ trong túi quần một tấm thẻ nhỏ được làm bằng giấy.

Khi ngón tay cô chạm vào tấm thẻ, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên trong đầu.

【 Người chơi đã kích hoạt thẻ thân phận, chính thức mở ra cốt truyện chính của phó bản. 】

【 Phó bản lần này là phó bản không giới hạn thời gian, người chơi thông qua các hoàn thành nhiệm vụ chính thì có thể vượt qua phó bản. 】

【 Nhiệm vụ chính: 

1. Nhận được sự ưu ái của một người phỏng vấn ——0/1

2. Rời khỏi tòa nhà công ty Tịnh An】

【 Kích hoạt nhiệm vụ thân phận phụ: Bạn là Tiểu Thẩm, là sinh viên mới tốt nghiệp của đại học A, bạn đã nộp hồ sơ cho công ty Tịnh An và nhận được thông báo phỏng vấn ngay ngày hôm nay.

Thời gian phỏng vấn là 09:00, Vui lòng đến phòng phỏng vấn 2416 đúng giờ để tham gia phỏng vấn. 】

【 Có thể xem nhiệm vụ của người chơi ở mặt sau của tấm thẻ thân phận 】

Sau khi kích hoạt thẻ thân phận, Thẩm Thu Mĩ cảm thấy trạng thái đuối sức và nghẹt thở của mình đã dịu đi một chút, ít nhất cũng cho cô một chút thời gian để thở dốc.

Cô còn chưa kịp đứng dậy từ trên mặt đất, thì đã có một bàn tay đặt lên vai cô, ôm nửa cánh tay của cô, định kéo cô lên.

“Cô ổn chứ?!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play