Editor: Kine Saline

Thời gian không còn nhiều, Thẩm Thu Mĩ cũng không bất chấp đi đập vào đầu của Tiêu Tần nữa. Cô chống tay vào bàn muốn rời khỏi khu vực này, ít nhất cũng phải ra khỏi tầm nhìn của Tiểu Tần, thì cô còn có thể ẩn mình.

Di chứng của việc “chết đuối” vẫn chưa được giải quyết, cô vẫn cảm thấy tức ngực và khó thở. Việc bình thường nhú hấp thụ oxy từ không khí đã trở nên vô cùng khó khăn, tay chân cô trở nên trì trệ, khi cô đi một bước cũng tốn rất nhiều sức lực.

Khi cô dùng vật trang trí đập vào đầu Tiểu Tần, cô cảm thấy không khí vốn đã lạnh lẽo lại càng trở nên lạnh lẽo hơn, cô mơ hồ nghe thấy một giọng nữ đang chửi bới và phàn nàn không ngừng truyền đến từ đâu đó.

Cái quái gì vậy.

Cô thầm mắng hai tiếng, lê đôi chân cứng đơ của mình đi về phía trước.

Đi chưa được mấy bước, nàng liền nghe được càng thêm rõ ràng vật liệu may mặc âm sát, hỗn hợp tí tách tiếng nước, ở nàng phía sau vang lên.

Giọng cười của cô gái đặc biệt rõ ràng——

“Tiểu Thẩm, chúng ta cùng đi vệ sinh nhé?”

"Nhìn này, quần áo của tôi bẩn rồi, tôi cần phải dùng nước để rửa sạch một chút." 

Cô đã sớm nghĩ đến đòn tấn công vật lý này có thể sẽ không có tác dụng gì nhiều, nhưng Tiểu Tần có thể đứng dậy nhanh như vậy thì vẫn đã vượt qua điều mà cô mong muốn.

Không còn cách nào khác!

Cô nhìn lại khoảng cách giữa Tiểu Tần và mình, nghiến răng và đẩy tất cả những chiếc ghế trong văn phòng và đồ trang trí xung quanh về phía Tiểu Tần, cố gắng ngăn chặn nó lại một lúc.

Hai người Tiểu Tần và Thẩm Thu Mĩ nghiêng ngả lảo đảo trong khu vực văn phòng mở, Tiểu Tần dường như là bởi vì vỏ bọc sinh viên đại học của mình mà không thể triển khai các hành vi công kích, cuộc rượt đuổi gay cấn ban đầu trong trò chơi kinh dị bây giờ lại trở nên hơi hài hước.

Và khi Thẩm Thu Mĩ đang đẩy đồ, đập đồ và ném đồ, cô nghe thấy những lời phàn nàn rõ ràng hơn, có cả nam và nữ, không ngoại lệ là những giọng nói đó đều đang phàn nàn—

“Ai đó! Không có mắt sao!”

“Đừng đẩy có ghế dựa của tôi!”

“Cái đồ ngu nào ném ly nước của tôi xuống đất đấy! Có tật xấu sao!”

“Đi không nhìn đường sao! Bệnh tâm thần à!”

“A a a a Máy tính mới có giá 8000 nhân dân tệ của tôi! Bồi thường tiền đi a a a a!”

 Tiểu Tần đuổi theo phía sau Thẩm Thu Mĩ cũng không cam lòng yếu thế ——

“Đừng đi nha!”

“Chúng ta cũng đi vào phòng vệ sinh đi.”

“Phòng vệ sinh……”

Ồn muốn chết!

Đi phòng vệ sinh cái cha mày ý!

Ta chờ lát nữa liền đi đem tầng lầu này phòng vệ sinh toàn tạp!

Lát nữa tôi nhất định sẽ phá hủy tất cả  phòng vệ sinh ở tầng này!

Thẩm Thu Mĩ chửi rủa phó bản này hàng trăm ngàn lần ở trong lòng.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua, trái tim lỡ một nhịp, cầm lấy hộp đựng bút ném ra sau lưng, nén chính xác vào mũi của Tiểu Tần, phát ra âm thanh va chạm đau đớn.

Bản thân cô cầm chặt cây bút gel, xoay người quan sát từng động tác của Tiểu Tần, thấy đã đến đúng lúc, cô đầm đầu bút vào nhãn cầu vốn đã nhuốm đầy máu của Tiểu Tần. Tiếng hét chói tai vang lên khiến cho Thẩm Thu Mĩ đau đầu.

Cô hiện đang ngồi trên cơ thể của Tiểu Tần, một tay giữ vai cô ta và tay kia cầm bút. Cô không còn sức lực để khống chế cánh tay đang điên cuồng vùng vẫy của Tiểu Tần.

Nhân lúc này phải nhanh chóng chạy đi!

Cô một tay cầm bút, một tay còn lại dùng để nắm lấy tay vịn của chiếc ghế xoay ở bên cạnh.

Nhưng chưa kịp đứng dậy, da đầu cô đột nhiên đau nhức, Tiểu Tần túm lấy mái tóc đang xõa của cô, kéo thân hình gầy gò của cô sang một bên, phần lưng của cô đập vào tủ tài liệu, phát ra âm thanh nghèn nghẹn.

Mé! Chờ lát nữa phải buộc tóc lên mới được! Sau đó khi ra ngoài thì đi cắt tóc luôn!

Thẩm Thu Mĩ chưa bao giờ chán ghét thể chất yếu đuối của mình đến thế.

Nhìn thấy Tiểu Tần đang bị mù một mắt, chuẩn bị lao về phía mình, cô nín thở, giữ cây bút thẳng đứng trước ngực, chĩa đầu bút về phía Tiểu Tần và dùng hết sức đẩy về phía trước.

Một âm thanh ‘bốp’ nhẹ lọt vào tai Thẩm Thu Mĩ.

……A?

Cô ngơ ngác nhìn cây bút gel đâm vào ngực Tiểu Tần, trong khi Tiểu Tần vẫn mỉm cười với cô: “Chúng ta đi…”

Còn chưa nói dứt lời thì Tiểu Tần thì đã im lặng.

Thẩm Thu Mĩ có chút há hốc mồm.

Tiểu Tần này có vẻ... có chút không thông minh cho lắm.

Ban đầu cô nghĩ rằng Tiểu Tần sẽ giết cô nếu cô ta bắt được cô, nhưng bây giờ cành Tiểu Tần giống như một con robot đang thực hiện một chương trình được định sẵn nào đó. Cô ta không có khả năng di chuyển và sẽ chỉ thực hiện các hành động đã được lên kế hoạch một cách khô khan, giống như khoảnh khắc này vậy.

Máu rỉ ra từ Tiểu Tần theo cán bút mà chảy vào lòng bàn tay Thẩm Thu Mĩ, máu dính đầy bàn tay cô.

Cô nhìn Tiểu Tần sắp bị phá hủy nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, sau đó nhìn cây bút  thì cô cũng mỉm cười.

Thì ra là thế.

“Tiểu Tần" là một cấp độ được đặt ở đầu trò chơi, mục đích của nó là trì hoãn thời gian của người chơi và ngăn cản người chơi hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn đúng thời hạn, từ đó gây ra các phản ứng dây chuyền khác. Nó không gây tử vong, nhưng lại rất ghê tởm. Ai biết được cốt truyện tuyến chính sẽ bị ảnh hưởng như thế nào nếu như không hoàn thành cuộc phỏng vấn.

Trong bầu không khí do trò chơi tạo ra, người chơi đang sống trong thời gian yên bình thì bỗng bị mắc kẹt trong một chỗ mà nguy hiểm đang rình rập khắp nơi, họ nghĩ rằng mình sẽ không chết ngay nếu bị quỷ quái bắt được, nghĩ rằng đây thực sự chỉ là một trò chơi.

Một trò chơi có cấp độ, kịch bản và phương pháp chơi.

Trước mắt phó bản này của trò chơi có tên gọi là “Tòa nhà thông báo tuyển dụng nhân tài”.

Thẩm Thu Mĩ không khỏi nhớ lại những gì Tiểu Tần đã làm kể từ khi xuất hiện cho đến bây giờ. Cài đặt của cô ta rất đơn giản và thông tin được tiết lộ rõ ​​ràng, vừa lúc trở thành một hướng dẫn hoàn hảo cho người mới.

Thực sự giống như sàng lọc.

Thẩm Thu Mĩ đang suy nghĩ trong lòng, nhưng động tác trên tay cô không hề mơ hồ chút nào. Nương theo động tác muốn kéo cô lên của Tiểu Tần, cô đâm vào chiếc bút gel sâu hơn, tay còn lại thì mò mẫm lung tung trên mặt đất, rồi tình cờ bắt được chiếc hộp đựng bút mà cô đã đập vỡ trước đó.

Hộp đựng bút làn bằng gốm này đã bị rơi một lần, hơn phân nửa đã bị vỡ thành từng mảnh. Nó rất hoàn hảo để sử dụng làm vũ khí.

Trong tay cô cầm mảnh vỡ nhỏ của ống đựng bút, mảnh vỡ sắc bén chĩa về chiếc cổ đang lộ ra ngoài của Tiểu Tần. Cô không quan tâm đến xương cốt hay mạch máu, chỉ chọn những chỗ mỏng manh yếu ớt trên cơ thể con người để đâm xuống.

Cuối cùng, tay của Tiểu Tần đang nắm lấy bàn tay Thẩm Thu Mĩ đã từ từ buông ra, cô ta mất hết sức lực, ngã xuống đất và hoàn toàn nhắm mắt.

Còn tốt.

Thẩm Thu Mĩ nắm bút tay run nhè nhẹ.

Tay cầm bút của Thẩm Thu Mĩ hơi run lên.

Có thể chảy máu chứng tỏ là người chơi có thể làm tổn thương Tiểu Tần và phán đoán của cô cũng đã không sai lầm.

Kiềm chế mong muốn ngồi xuống nghỉ ngơi của mình, Thẩm Thu Mĩ lấy thẻ thân phận ra và kiểm tra.

【 Giấy chứng nhận đạt tư cách phỏng vấn của công ty Tịnh An:

Tên họ: Tiểu Thẩm

Tuổi tác: 22

Chức nghiệp: Sinh viên năm cuối đại học thành phần A.

Sợ lược về lý lịch: Đã thông qua, tiến vào quá trình phỏng vấn.

Số phỏng vấn: S460134】

Thẩm Thu Mĩ lật mặt sau của tấm thẻ. Trên đó là nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ của cô, giống hệt như hệ thống thông báo.

Khu vực văn phòng mở cũng được trang bị màn hình điện tử và nó cũng đang ở chế độ chờ giống như màn hình điện tử ở ngoài hành lang. Thời gian hiển thị lúc này là 08:50.

Thẩm Thu Mĩ nhìn con số 08:50, cô có chút không nói nên lời.

Cô biết khoảng thời gian mà Tiểu Tần nhìn là sai, nhưng cô không ngờ nó lại khác như vậy.

Thời gian có chút eo hẹp nên Thẩm Thu Mĩ cũng không thèm khám phá nữa mà chỉ lấy thẻ thân phận của Tiểu Tần từ trong túi của cô ta ra.

Mặt trước giống như những gì cô vừa thấy, ngoại trừ số phỏng vấn không bị che giấu nữa, nhưng mặt sau lại không có danh sách nhiệm vụ mà được thay thế bằng logo của công ty Tịnh An.

Thấy không có gì đặc biệt, Thẩm Thu Mĩ lại nhét tấm thẻ nhỏ của Tiểu Tần vào túi áo cùng với thẻ của mình và chuẩn bị đến phòng 2416 để thực hiện nhiệm vụ phụ.

Trước khi rời đi, cô chợt nhớ ra vừa rồi trong lúc lăn lộn cô bị kéo tóc nên suýt chút nữa đã thất bại, vì thế cô định buộc hết tóc lên nhưng lại không tìm thấy một sợi dây cao su nào trong khu vân phòng.

Thậm chí còn không có thứ gì giống như dây cao su.

Được rồi, quên đi.

Cô vô tình nhìn xuống, cô đã nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa thấp của Tiểu Tần.

Đó là một dây cao su.

Đôi mắt của Thẩm Thu Mĩ cũng không chớp một cái nào, cô cúi người rút một cái, thì sợi dây cao su dính máu trên tóc của Tiểu Tần đã rơi vào tay Thẩm Thu Mĩ.

Cô thậm chí còn kéo mạnh để thử độ khít, khi thấy vừa vặn, cô trực tiếp dùng dây cao su buộc tóc mà không hề gánh nặng tâm lý.

Dù sao thì quỷ quái cũng là một phần của phó bản cho nên cô cũng chỉ coi như là đang sử dụng tài nguyên của phó bản một cách hợp lý mà thôi.

Không có gì sai.

Ở nơi Thẩm Thu Mĩ không thể nhìn thấy, đã có vô số bình luận nhanh chóng bay qua:

【……】

【…… Chết tiệt, tôi sốc quá, chủ phòng không sợ một chút nào sao. 】

【 Một bài kiểm tra trạng thái tinh thần của Tịnh An dành cho chủ phòng. 】

【 Cái này cũng có thể làm sao? 】

【 Đó là dây cao su của quỷ quái. Là đồ dùng cá nhân của quỷ quái. Chủ phòng có thể có chút tố chất hay không?】

【 ha ha ha ha ha ta cười chết, Tiểu Tần lần này bị dùng đến hảo hoàn toàn, trước đương thịt người xe lăn, xuống sân khấu còn phải bị đoạt da gân

【Lần này Tiểu Tần đã bị lợi dụng triệt để như vậy. Đầu tiên là được dùng làm xe lăn, sau khi hết đất diễn thì lại bị giật dây cao su. 】

【 Tiểu Tần thật đáng thương, lúc trước thig bị đập đầu rồi lại bị đâm vào tim mà bây giờ còn bị cướp dây buộc tóc.】

Cho đến khi Thẩm Thu Mĩ ngẩng đầu lên, thình lình bắt gặp ánh mắt của một người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ đứng cách đó không xa, ngơ ngác nhìn cô, không biết bà ấy đã nhìn cô được bao lâu, nói tóm lại là trông bà ấy vô cùng sợ hãi và khiếp sợ, khi nhìn thấy Thẩm Thu Mĩ làm những cử chỉ phòng bị.

【 ha ha ha ha ha ha ha 】

【 ha ha ha ha ha 】

【 Có cần phải hài hước như thế hay không ha ha ha 】

【 Tôi cũng không phát hiện bên kia còn có một người chơi lớn như vậy đang đứng, cười chết. 】

【 Bây giờ quần áo của NPC đã bị phá hủy trên người nó.】

【 Giết chết người chỗ nào cũng giống như một người chơi như Tiểu Tần, chủ phòng bây giờ không thấy giải thích rõ ràng rồi. 】

Thẩm Thu Mĩ:……

Cô cúi đầu nhìn nữ sinh viên đại học trẻ trung xinh đẹp là Tiểu Tần đang nằm trên mặt đất, đầu đầy máu tươi phỏng chừng là đã tắt thở. Sau đó, cô lại nhìn trên người mình đầy máu của Tiểu Tần và trên đầu cô còn có dây buộc tóc của Tiểu Tần. Chỉ thiếu mỗi viết dòng chữ “Tôi là hung thủ" lên đầu cô.

Ồ, đúng rồi, việc này còn phải hơn bầu không khí khi đèn tắt lúc trước.

Với buff cộng dồn này, có lẽ cô đã là một nhân vật phản diện thực sự trong mắt người phụ nữ đó.

Dường như cô đã vô tình dấn thân vào con đường thần kỳ nào đó.

……

Quên đi, không nên để Tiểu Tần trở nên vô ích.

Sau khi hiểu ra điều này, Thẩm Thu Mĩ ngay lập tức thay đổi vẻ mặt và nở một nụ cười trang trọng và nhã nhặn với người phụ nữ kia——

"Chào bà, chúc một ngày tốt lành. Tôi tên Tiểu Tần. Ngài đến để phỏng vấn à?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play