Editor: Kine Saline
Trong cửa sổ phòng phát sóng trực tiếp của sân ba điểm, trong đại sảnh hình lục giác sạch sẽ và sáng sủa đột nhiên hiện ra từng bóng người.
Bọn họ có một số người mang cặp đi học, trông giống học sinh; một số người mặc quần áo ở nhà, là các trang phục thoải mái; một số lại mặc vest hoặc đồng phục công sở, ôm một chồng tài liệu trên tay.
Điểm giống nhau duy nhất của bọn họ chính là biểu cảm mờ mịt.
Những gì đang xảy ra hiện tại rõ ràng đã nằm ngoài nhận thức của người bình thường. Không ai biết tại sao bọn họ lại đứng ở đây. Bọn họ chỉ nhớ rằng trong chớp mắt, thế giới đã thay đổi trước mắt họ.
Doãn Hâm Nhiên là sinh viên năm hai của đại học Liễu Ninh cũng tình cờ thuộc đội quân mờ mịt này.
Vừa rồi anh còn đang đi dạo trên đường lớn bên ngoài khuôn viên trường, định cuối tuần khi tan học sẽ ăn một món gì đó ngon lành. Không ngờ, bị hoa mắt mắt một cái, đã bị “bắt cóc” đến nơi xa lạ này.
Càng thêm quỷ dị chính là, phòng này không có bất luận cái gì cửa sổ, làm vốn là hoảng loạn đám người càng thêm khẩn trương.
Doãn Hâm Nhiên siết chặt hai tay, hít sâu vài hơi, đè xuống nỗi sợ hãi ở trong lòng, ép mình phải bình tĩnh suy nghĩ.
Bình tĩnh đi, ít nhất anh cũng đã đọc qua một số câu truyện siêu nhiên, người thường trong lúc hoảng loạn lộn xộn đi tìm đường chết chính là người chết nhanh nhất, không thể hoảng loạn.
Lúc này, đại đa số mọi người cũng hiểu rõ tình huống của mình, có người bắt đầu ngập ngừng nói chuyện với những người xung quanh, cố gắng muốn thu thập một số tin tức hữu ích.
"Chuyện gì vậy? Vừa rồi tôi đang nấu ăn, thì bỗng nhiên đã lập tức xuất hiện ở nơi này.”
"Tôi không biết, tôi cũng vậy. Rõ ràng vừa rồi tôi đang chợp mắt ngủ trưa - không phải là tôi đang mơ chứ? Híc, cái này cũng quá chân thực.”
“Không phải là cái gì tà ác khủng bố tổ chức âm mưu đi… Lợi dụng tiên tiến kỹ thuật bắt người lại đây mưu tài hại mệnh cái gì……”
“Chắc không phải là âm mưu của một tổ chức khủng bố độc ác nào đó...sử dụng công nghệ tiên tiến để bắt người tới đây vì tiền tải mà hại người chứ…”
Một nam sinh bên cạnh Doãn Hân Nhiên cũng có vẻ như học sinh vỗ vai anh, giả vờ thoải mái nói: “Này anh bạn, vừa rồi cậu đang làm gì vậy?”
“Ách, đi dạo trên đường…?” Doãn Hâm Nhiên kinh ngạc một chút, không xác định mà nói.
Nam sinh thấy Doãn Hâm Nhiên đáp lại hắn, ngữ khí không như vậy cứng đờ, đang muốn mở miệng lại liêu điểm cái gì, trong đại sảnh đột nhiên vang lên một đạo máy móc giọng nam bá báo ——
Thấy Doãn Hâm Nhiên đáp lại mình, giọng điệu của chàng trai kia cũng bớt cứng ngắc hơn, ngay lúc cậu ta đang định nói chuyện khác, thì trong đại sảnh đột nhiên vang lên một giọng nam máy móc —
【 Chúc mừng các mọi người đã đạt được tư cách tham gia trò chơi sinh mệnh. 】
【Trò chơi này tuân thủ triết lý sáng lập về nền văn minh và sự hòa hợp, đồng thời mang đến cho tất cả người chơi cơ hội thực hiện mong muốn cả đời của mình. 】
【Dù là tái sinh, hồi sinh người thân hay sống một cuộc sống thịnh vượng, chỉ cần người chơi tích cực tham gia trò chơi và tích lũy điểm số, thù những việc đó đều có cơ hội trở thành hiện thực! 】
【 Hoan nghênh mọi người dùng mạng sống quý giá làm vé vào cửa, tham dự trò chơi của chúng tôi. 】
【Phó bản hiện đang được chuẩn bị, mọi người vui lòng đợi một chút, trò chơi của chúng ta sẽ sớm bắt đầu. 】
Chàng trai nghẹn lời vì sự thông báo đột ngột, và cậu ta đã hoàn toàn quên mất điều mình muốn nói.
Sau một lúc lâu, cậu ta mới hốt hoảng mà mở miệng: “Này, việc này còn rất huyền huyễn, này……”
Doãn Hâm Nhiên đau khổ mà nhắm mắt lại.
Trò chơi sinh mệnh, vừa nghe đã biết không phải là thứ tốt gì.
Vì sao số mệnh của anh lại khổ như thế.
Ừm... vậy thì chúng ta thành lập một đội nhé?" Giọng của chàng trai kia tràn đầy vẻ không chắc chắn và run rẩy: "Sẽ tốt hơn nếu có hai người phải không?”
Không tốt.
Doãn Hâm Nhiên nở một nụ cười cứng ngắc với chàng trai kia.
Anh muốn chết ngay bây giờ. “Sao cũng được——”
Ngay khi anh chuẩn bị trả lời lời mời của nam sinh kia, thì trong đại sảnh bỗng trở nên xôn xao , mọi người đều nhìn về một hướng.
"Cánh cửa! Một cánh cửa xuất hiện từ trên không trung!!”
Theo tiếng la hét méo mó của một số người, Doãn Hâm Nhiên quay đầu lại và nhìn thấy làn sương đen tràn ra từ bức tường đối diện, sau đó dần dần tiêu tán đi, để lộ ra một cánh cửa gỗ màu nâu sẫm đã cũ nát.
Những người chơi đến gần cửa gỗ sợ bị sương mù đen chuyển động làm bẩn nên lập tức sợ hãi rút lui, nhường ra một khoảng trống hình tròn.
Doãn Hâm Nhiên nghe thấy chàng trai bên cạnh lẩm bẩm nói nhỏ: “Là muốn vào cánh cửa kia sao?”
Tốt nhất không cần.
Doãn Hâm Nhiên nhìn cánh cửa gỗ cũ kĩ trông quá mục nát và rách nát, không phù hợp với căn phòng nơi họ đang ở và nó có vẻ đặc biệt lạc lõng, đột nhiên anh cảm thấy vô cùng không ổn.
“…Sương mù vẫn đang tràn tới chỗ của chúng ta.” Anh nhìn nó một lúc rồi, rơi vào im lặng sau khi nói điều này.
Chàng trai kia nghe xong lời này cũng ngậm miệng lại, không hề nói chuyện nữa.
Cùng lúc đó, bên trong phòng phát sóng trực tiếp ba điểm ——
【? 】
【??? Đây không không phải là cánh cửa chuyên dụng của NPC sao 】
【 Hệ thống trục trặc? 】
【Có quy trình nào mới được thêm vào đại sảnh người chơi không? Nó đã xảy ra khi nào? 】
【 Mau xem mau xem, có người tới! 】
Bỗng nhiên, cùng với âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt thì cánh cửa gỗ kia cũng bắt đầu mở ra.
Đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, những người đứng ở phía trước vội vàng chen chúc lùi lại phía sau. Bạn ép tôi, tôi đẩy bạn, vào lúc này thì bản năng muốn sống sót được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Khi cánh cửa gỗ từ từ được đẩy ra, một bóng người cao gầy bước ra từ bóng tối vô tận và đứng trước mặt người chơi.
Đó là một cô gái.
Cô xõa mái tóc dài đen mượt, đầu hơi cúi xuống, một ít tóc che khuất khuôn mặt. Trên nền sương mù đen, làn da của cô trở nên gần giống màu tường vôi trắng, nhợt nhạt và xám xịt như một sinh vật đã chết. Cô trông giống như một ma nữ trong một câu chuyện siêu nhiên nào đó.
Không có một người chơi nào lên tiếng hoặc chuyển động
Ai cũng không muốn trở thành chim đầu đàn trong tình huống như vậy, nhỡ đâu bản thân lại trở thành người đầu tiên mất mạng thì sao?
Trong đám người, chỉ có Doãn Hâm Nhiên là trừng lớn hai mắt.
Người kia giống như là… đội trưởng Thẩm?!
Tại sao cô ấy lại đi ra từ cánh cửa đó?
Rõ ràng cô và anh đều là học sinh của đại học Liễu Ninh, việc nào này sao có khả năng!
Năm trước anh đã từng tham gia hạng mục mà nhóm của cô dẫn dắt, lúc ấy cô vẫn ổn, chỉ là nhìn qua có chút ốm yếu mà thôi.
Không giống như bây giờ, cả người cô đều lộ ra vẻ dị thường.
Một giọng nói máy móc tự nhiên hơn lúc trước đã đánh vỡ cục diện bế tắc trong đại sảnh.
【 Xin chào các người chơi, buổi trưa tốt lành, thật vui vẻ khi thấy mọi người ở chỗ này. 】
Nó lặp lại một lần lời dạo đầu lúc trước, ngữ điệu rất là vui vẻ và hưng phấn.
【Lại lần nữa chúc mừng mọi người đạt được tư cách tham gia trò chơi sinh mệnh, trận đầu của trò chơi chính thức được bắt đầu, mong mọi người chuẩn bị sẵn sàng.】
Chỉ trong chớp mắt, đại sảnh vốn đang yên tĩnh đã lập tức trở nên ầm ĩ bởi vì những lời thông báo vừa rồi.
“Cái quái gì thế! Có bản lĩnh thì ra đây nói chuyện!”
“Nhốt nhiều người ở nơi này như vậy, các người đây là đang giam cầm phi pháp!”
“…Chúng ta tuyệt đối đã gặp phải hiện tượng siêu nhiên…… Làm sao bây giờ… Sẽ không thật sự có quỷ chứ……”
Tuy nhiên, nó cũng không đưa ra bất kỳ phản hồi nào cho những người chơi này, giọng mói máy móc cứng ngắc tiếp tục công bố từng bước tiếp theo mà trò chơi đã an bài.
【 Hãy chú ý, phó bản “Tòa nhà tuyển dụng nhân tài” đang bắt đầu tải ——】
【 Phó bản này là phó bản không có giới hạn thời gian, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính thì người chơi có thể thông qua. 】
【 Nhắc nhở thân thiện: Trong quá trình chơi trò chơi, người chơi có biểu hiện càng xông xáo, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ càng cao, thì nhận được khen thưởng tùy theo mức độ, khi thông qua tuyến trung tâm lấy được thành tựu của phó bản thì sẽ nhận được phần thưởng cành cao hơn. 】
【 Bíp! Phó bản đã được tái hiện xong. Mời người chơi thông qua cửa kính để tiến vào phó bản. 】
Đầu óc Doãn Hâm Nhiên bỗng trở nên hỗn loạn.
Anh rất muốn đi tới và hỏi trực tiếp cô gái kia xem tên của cô ấy có phải là Thẩm Thu Mĩ không và tại sao cô ấy lại bước ra khỏi cánh cửa gỗ đó.
Khi cánh cửa gỗ mở ra, anh liếc nhìn bóng tối bên trong, trông không giống nơi dành cho người bình thường ở.
Anh ngước mắt lên, lén nhìn cô gái, nắm chặt tay, chuẩn bị tinh thần, khi đang định bước tới xem có thể giao tiếp bằng mắt hay không thì thấy cô ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt đen tuyền.
Cô nhìn thẳng về phía trước một cách vô cảm, ánh mắt di chuyển với cảm giác uể oải. Khi thông báo từ từ dừng lại, cô ấy nhếch khóe miệng thành một nụ cười kỳ lạ.
Bụp.
Bóng tối tức khắc quét qua toàn bộ đại sảnh.
“Chết tiệt, sao trời tối như thế này!!!”
“Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!”
“Ahhhhh——”
“Ai đó, đừng đụng vào người khác! Không bị quỷ ăn thì cũng bị người khác dẫm đã chết! Đừng chen chúc! Có tố chất hay không vậy!”
“Mọi người đừng hoảng hốt! Chúng ta còn chưa tiến phó bản, sẽ không gặp nguy hiểm! Hẳn là có cách để bật đèn!”
Sau một lúc hỗn loạn, có người mạnh dạn lợi dụng lúc hỗn loạn chạm vào công tắc đèn trên tường và bật đèn trở lại.
Doãn Hâm Nhiên bị việc này làm cho sợ tới mức mất đi nửa hồn.
Quay lại, anh thấy cậu thiếu niên vừa nói chuyện với mình cũng có sắc mặt tái nhợt, trên đôi giày thể thao màu xanh da trời của cậu có vài vết giày màu xám.
Doãn Hâm Nhiên cố tình hắng giọng nói.
Không biết vì sao, khi nhìn đến dấu giày kia, anh đột nhiên có chút buồn cười.
“Không thấy!”
Có người bỗng nhiên hô to.
“Nữ quỷ vừa rồi đã biến mất!”
“Cô ta vào cánh cửa nào”
“…… Không biết.”
“Có người nhìn thấy sao?”
Không ai trả lời.
Doãn Hâm Nhiên nhận thấy vẻ mắt của chàng trai kia có chút méo mó.
“Đã xảy ra chuyện gì? Cậu nhìn thấy sao?” Anh hỏi.
Chàng trai đó phủ nhận: “Không nhìn thấy. Chỉ là tôi nghĩ tới một câu chuyện xưa.”
“Chuyện xưa gì?” Doãn Hâm Nhiên tò mò.
"Đó là một nhóm bạn đi phiêu lưu đến một ngôi nhà bỏ hoang. Trong đó có một đứa trẻ bị lạc và khi quay trở về thì tim của cậu bé đã thay đổi. Cậu bé hòa nhập với bạn bè và chơi đùa với mọi người…”
“Đủ rồi.” Doãn Hâm Nhiên mặt lạnh nói: “Câm miệng.”
Anh chàng này nghĩ đến chuyện ma, khiến cho bản thân sợ hãi, vậy mà còn muốn lôi kéo anh ta xuống nước.
Nam sinh kia ngượng ngùng mà “A” một tiếng.
Doãn Hâm Nhiên một lần nữa nhìn về nơi mà “Nữ quỷ” đứng trước khi biến mất.
Nói trùng hợp thì cũng rất trùng hợp, phía sau nơi đó chính là một cánh cửa kính, nếu việc đi vào cửa chính là vào phó bản theo như lời thông báo kia, thì có lẽ đây cũng chính là cách duy nhất để rời khỏi đại sảnh.
Trong tình thế hỗn loạn vừa rồi, nếu có thể nhanh chóng rời khỏi đại sảnh mà không bị chặn lại thì đi qua cánh cửa đó có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nếu anh muốn tìm cô thì tốt nhất nên nhanh chóng đuổi theo trước khi cô chưa đi xa.
Doãn Hâm Nhiên đứng ở tại chỗ véo tay niết dây đồng hồ, vô cùng rối rắm.
Doãn Hâm Nhiên đứng đó nhéo nhẹ dây đồng hồ của mình, vô cùng bối rối.
Quên đi, thà tiến lên còn hơn quay đầu lại, thà đi với quỷ quen thuộc còn hơn là người xa lạ!
Với tâm thái vững vàng, anh nhanh chân chạy qua đám người tốp năm tốp ba, đi thẳng đến trước cửa kính, cầm lấy tay nắm cửa và dùng hết sức lực kéo nó ra, và là người đầu tiên lao vào phó bản với tư thái thấy chết không sờn.
Những người chơi xung quanh vẫn đang thảo luận về các biện pháp đối sách đã bị hành động này của anh làm cho ngơ ngác.
Giới trẻ ngày nay không sợ chết đến vậy sao?
Chàng trai vốn định tìm Doãn Hâm Nhiên đê thành lập một đội nhỏ cũng ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đã nói là cùng nhau đối mặt với những khó khăn, trở ngại mà?
Thật dũng mãnh.