"Chúng ta chia tay đi."

Tân Ninh dứt khoát nói, không chút do dự.

Nửa tiếng trước, Tân Ninh dựa theo định vị điện thoại, một đường tìm đến khách sạn nằm ở ngoại ô này, tận mắt chứng kiến Lâm Hòa Trạch ôm ấp một cô gái trẻ trung xinh đẹp đi vào khách sạn, làm thủ tục nhận phòng rồi lên lầu.

Điều nực cười là, chiếc điện thoại của Lâm Hòa Trạch là do Tân Ninh mua tặng anh ta. 

Nửa năm trước, hai người họ đang trong giai đoạn say đắm. Khi đó Tân Ninh vẫn còn chút tiền, cô không nỡ nhìn Lâm Hòa Trạch vẫn dùng chiếc điện thoại cũ kỹ đã lỗi thời từ mấy năm trước nên nhân dịp sinh nhật anh ta, cô đã mua tặng anh ta một chiếc điện thoại đời mới cấu hình cao nhất.

Không hề nói quá, khoảnh khắc nhận được món quà, Lâm Hòa Trạch xúc động ôm Tân Ninh vào lòng, lần đầu tiên nói sẽ yêu cô mãi mãi. Tân Ninh biết, món quà này của cô đã tặng đúng người.

Tuy ngoài miệng Lâm Hòa Trạch nói không quen dùng hệ điều hành của chiếc điện thoại này, nhưng Tân Ninh biết, anh ta rất thích nó.

Không lâu sau, Tân Ninh lại tặng Lâm Hòa Trạch một chiếc máy tính xách tay cấu hình cao nhất, hy vọng có thể giúp anh ta học tập và viết luận văn thuận tiện hơn. Lâm Hòa Trạch rất vui, còn đích thân xuống bếp nấu cho cô một bữa cơm.

Hai người họ không sống chung.

Sau khi dọn khỏi nhà cô ruột, Tân Ninh đã thuê một căn hộ hai phòng ngủ gần trường đại học, còn Lâm Hòa Trạch vẫn luôn ở ký túc xá trường. Theo như lời Lâm Hòa Trạch nói, hai người vẫn đang yêu đương mà sống chung thì sẽ thiếu đi sự mới mẻ, anh ta cũng không muốn bản thân trông quá dễ dãi trong mắt cô. 


Tân Ninh đồng ý với suy nghĩ này, vì thế, mỗi ngày, điều cô mong chờ nhất chính là được gặp Lâm Hòa Trạch.

Có một lần, Tân Ninh tựa vào người Lâm Hòa Trạch, cầm chiếc điện thoại mà cô tặng anh ta lên, dạy anh ta cách sử dụng. Lâm Hòa Trạch hào phóng đưa điện thoại cho Tân Ninh, nói rằng mình không có bí mật gì với cô, cô cứ tự nhiên xem. Thậm chí, mật mã điện thoại của anh ta cũng là sinh nhật của cô.

Thực ra, Tân Ninh vẫn giữ lại chút tâm cơ, cô đã cài định vị điện thoại của Lâm Hòa Trạch vào máy mình. Cô nửa đùa nửa thật nói với Lâm Hòa Trạch rằng, sau này dù anh ta đi đâu cô cũng biết.

Lúc đó, Lâm Hòa Trạch đang cúi đầu đọc sách, nghe Tân Ninh nói vậy thì chỉ cười, không nói gì thêm.

Sau khi sử dụng chức năng này, thi thoảng Tân Ninh lại nổi hứng dùng điện thoại của mình xem thử Lâm Hòa Trạch đang ở đâu.

Đúng như lời Lâm Hòa Trạch nói, phần lớn thời gian, anh ta không ở thư viện thì là ở phòng thí nghiệm.

Sau này, Tân Ninh không còn dùng đến chức năng này nữa, cô tin tưởng từng câu nói của Lâm Hòa Trạch.

Tân Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Hòa Trạch sẽ phản bội mình.

Nửa tiếng trước, khi Tân Ninh lần theo định vị, đến trước cửa khách sạn thì vừa hay nhìn thấy anh ta bước xuống từ taxi.

Lúc đó, trong lòng cô vẫn còn ôm một tia hy vọng, hy vọng anh ta chỉ là đang giao tiếp xã giao thông thường. Thế nhưng, khi cô gái mà cô nhìn thấy vào buổi trưa cũng cùng lúc bước xuống từ chiếc taxi đó, Tân Ninh biết, bản thân không thể nào tự lừa dối bản thân thêm nữa.

Có một khoảnh khắc, Tân Ninh muốn xông lên làm ầm ĩ một trận, nhưng mắt cá chân đau nhức khiến cô không thể nhúc nhích. Bỗng nhiên, cô lại không muốn làm ầm ĩ nữa, không muốn biến thành kẻ ngốc nghếch níu kéo một cách vô vọng. Vì thế, cô chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Hòa Trạch và cô gái kia đi làm thủ tục nhận phòng, tiễn họ lên lầu.

Cả quá trình, Lâm Hòa Trạch và cô gái kia đều có những cử chỉ thân mật. Không cần nghĩ cũng biết, sau khi lên lầu, bọn họ sẽ càng thêm “thân mật”.

Tân Ninh nói lời chia tay với Lâm Hòa Trạch xong liền cúp điện thoại, cô không muốn nghe anh ta nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Anh ta đã nuốt lời, lừa dối cô, phản bội cô.

Tuy đau lòng, nhưng Tân Ninh không muốn tự lừa dối bản thân thêm nữa.

Chia tay là lựa chọn phù hợp nhất, dừng lại đúng lúc.

Màn hình điện thoại sáng lên, Lâm Hòa Trạch gọi đến, Tân Ninh từ chối, sau đó kéo số anh ta vào danh sách đen.

Không lâu sau, Lâm Hòa Trạch gửi cho cô một đoạn tin nhắn rất dài trên WeChat: [Anh xin lỗi, là anh đã lừa dối em. Thật sự xin lỗi em. Nhưng Tân Ninh, anh đã từng thật lòng thích em, rất thích em. Mọi điều anh dành cho em đều là thật lòng. Em hãy quên tên khốn nạn này đi, anh không xứng với em. Hy vọng em có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình.]

Tân Ninh lướt qua đoạn tin nhắn, đáp lại: [Thằng đào mỏ cút đi.]

Sau đó kéo Lâm Hòa Trạch vào danh sách đen và xóa bạn.

Hoàn thành một loạt thao tác, Tân Ninh thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng trong lòng.

Thế nhưng, không lâu sau, trong lòng cô lại trống rỗng, gió lạnh thổi qua, mang theo từng đợt lạnh lẽo.

Tân Ninh nhìn trái nhìn phải, xung quanh vắng tanh, chẳng có một bóng người, chỉ có ánh đèn khách sạn ở phía xa xa là sáng rực.

Khách sạn cách xa trung tâm thành phố, nơi này yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của chính mình.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn của cô ruột.

Tân phu nhân: [Ninh Ninh, sinh nhật vui vẻ, ở bên ngoài nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.]

Như thể giọt nước tràn ly, Tân Ninh rốt cuộc không kìm nén được nữa, đưa tay che mặt khóc nức nở.

Cô cầm điện thoại, nghe từng câu từng chữ trong tin nhắn thoại mà cô ruột gửi cho cô hôm nay, mặc dù cô đã xem qua rồi. Giờ phút này, giọng nói quen thuộc của cô ruột chính là người bạn đồng hành duy nhất của cô.

"... Ninh Ninh, e là bây giờ chỉ có nhà họ Thương mới có thể giúp đỡ Tập đoàn Tân Thị. Hôm nay, nhà họ Tân chúng ta chính thức phá sản rồi."

Tập đoàn Tân Thị từng huy hoàng một thời, nay nhà máy phải đóng cửa, công nhân bị sa thải.

Dù là vậy, gia tộc tuy sa sút, nhưng ông cha ta có câu "Người trồng cây, kẻ hái quả", mối quan hệ mà tổ tiên bao đời xây dựng, cho dù rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn thì lạc đà gầy cũng to hơn ngựa béo.

Từ rất lâu trước đây, nhà họ Tân và nhà họ Thương đã ngầm hứa hẹn một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Không lệch đi đâu được, nhà họ Thương hiện nay đang là thời kỳ đỉnh cao.

Cơ ngơi hiện tại của nhà họ Thương trải rộng đến mức nào?

Lĩnh vực kinh doanh của họ bao gồm nhưng không giới hạn ở văn hóa, bất động sản, tài chính, internet, gần như len lỏi vào mọi mặt của đời sống con người, ví dụ như trung tâm thương mại mà Tân Ninh đến hôm nay, cũng là tài sản của nhà họ Thương.

Cho dù cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc hào môn Tân - Thương này từ trước đến nay không được dư luận đánh giá cao, nhưng đối với nhà họ Tân, nếu cuộc hôn nhân này thành công, nhà họ Thương chắc chắn có thể giúp họ giải quyết khó khăn trước mắt.

Tân Ninh không phải là người ích kỷ. Đầu tiên, từ sau khi ông nội qua đời, nhà họ Tân và nhà họ Thương đã không còn qua lại như trước kia nữa, gần như là cắt đứt liên lạc. Thứ hai, hiện tại hai nhà chênh lệch nhau quá lớn, hôn ước bằng miệng từ thuở bé kia đã chẳng còn ai nhắc đến nữa, huống hồ, cô còn chẳng nhớ rõ vị cậu hai nhà họ Thương kia trông như thế nào.

Dù nhìn thế nào, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là chuyện viển vông.

Trong bóng tối, Tân Ninh không biết mình đã khóc bao lâu, dù sao cũng chẳng có ai nhìn thấy. Cô cũng không biết bản thân đã ngẩn ngơ bao lâu, dù sao cũng chẳng có ai để tâm.

Cô chỉ biết, ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc như thường, chút chuyện không may của cô chẳng đáng là gì.

Cũng vào lúc này, Tân Ninh nhận được điện thoại của Chu Nhân, cô bạn thân.

Ngay từ 0 giờ 0 phút sáng nay, Chu Nhân đã là người đầu tiên gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cô, còn chuẩn bị cho cô một món quà tinh xảo.

Đến hôm nay, Tân Ninh cũng coi như đã nhìn thấu, người bạn thật lòng duy nhất bên cạnh cô chính là Chu Nhân.

Chu Nhân, cô bạn thân này của Tân Ninh không phải người bình thường, xuất thân gia đình cô ấy đã tốt hơn cô rồi, hiện tại lại kết hôn với nhà họ Tư thế lực tương đương. Tuy không phải minh tinh, nhưng Chu Nhân lại là người có đề tài và sức nóng. Một năm trước, đám cưới thế kỷ của hai nhà Chu - Tư đã chiếm sóng Weibo suốt ba ngày liền, vợ chồng Chu Nhân dựa vào ngoại hình nổi bật mà thu hút vô số ánh nhìn, fandom cặp đôi "vợ chồng Zeus" cũng từ đó mà ra đời, trên mạng thậm chí còn có cả fanfic của họ.

Trước kia, mỗi khi nghĩ đến hôn nhân của Chu Nhân, Tân Ninh thường hay cảm thán, hai người không yêu nhau, vì hôn nhân mà đến với nhau liệu có hạnh phúc không?

Nhưng sự thật là, sau khi kết hôn, tình cảm của Chu Nhân và Tư Nhất Văn ngày càng tốt đẹp. Bằng chứng là trước ngày kỷ niệm một năm ngày cưới, Tư Nhất Văn đã đặc biệt chuẩn bị một bất ngờ, dẫn Chu Nhân ra nước ngoài du lịch.

Tính theo sự chênh lệch múi giờ, hiện tại ở nước ngoài đã sắp đến 12 giờ trưa.

Tân Ninh hít mũi, lau nước mắt trên mặt, điều chỉnh lại cảm xúc rồi bắt máy.

Giọng nói tràn đầy sức sống của Chu Nhân vang lên: "Lời chúc phúc đầu tiên trong ngày sinh nhật của cậu là của tớ, lời chúc phúc cuối cùng cũng chỉ có thể là của tớ, tớ tuyệt vời lắm phải không!"

Tân Ninh kìm nén sự chua xót trong lòng, cố gắng tươi cười: "Cảm ơn Nhân Nhân, yêu cậu chết đi được!" 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play