Thế nhưng, Chu Nhân vẫn nghe ra chút khác thường: "Sao thế? Tớ nghe giọng cậu có vẻ lạ lắm."
"Không có mà." Tân Ninh cười xòa, "Tớ cảm động quá thôi! Bây giờ tớ chỉ có một người bạn tốt là cậu, chỉ có mình cậu chúc mừng sinh nhật tớ. Món quà sinh nhật mà cậu tặng, tớ thích ơi là thích!"
Nghe vậy, Chu Nhân lại tự trách bản thân: "Xin lỗi Ninh Ninh, đáng lẽ ra tớ nên về nhà, ở bên cạnh cậu trong ngày sinh nhật mới phải."
"Thôi đi, cậu cứ hưởng thụ tuần trăng mật của mình đi."
"Hehe, bây giờ cậu đang ở bên cạnh Lâm Hòa Trạch à?"
Tân Ninh suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: "Không phải."
Cô không muốn nói nhiều, cũng không muốn nói dối, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, cậu có biết cậu hai nhà họ Thương không?"
Chu n có phần khó hiểu: "Nhà họ Thương? Nhà họ Thương có hôn ước với cậu ấy hả?"
Tân Ninh: "Ừm."
Tân Ninh không hiểu rõ lắm về mối quan hệ giữa các thành viên trong nhà họ Thương, tuy quan hệ giữa thế hệ trước rất tốt, nhưng đến thế hệ bọn họ thì gần như chẳng còn liên lạc gì nữa. Huống hồ, phần lớn người nhà họ Thương đều phát triển và định cư ở Hồng Kông, nghe nói cậu hai nhà họ Thương cũng là gần đây mới từ Anh trở về.
Lúc này, Tân Ninh không hề biết, nhà họ Thương có hai người được gọi là "cậu hai", một người là Thương Chi Nghiêu, người được xếp thứ hai trong thế hệ trước, một người là Thương Tri Tiêu, người được xếp thứ hai trong thế hệ sau.
Thương Chi Nghiêu và Thương Tri Tiêu, không chỉ có cách đọc tên giống nhau, mà tuổi tác cũng chỉ chênh lệch nhau năm tuổi. Chỉ là, mỗi lần nhìn thấy Thương Chi Nghiêu, vị nhị gia uy nghiêm của mình, Thương Tri Tiêu đều như sói con gặp phải cọp dữ, tránh xa được bao nhiêu thì tránh.
Nhắc đến cậu hai nhà họ Thương, người ta sẽ lập tức nghĩ đến Thương Chi Nghiêu, vị nhị gia có thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường.
Không lâu sau, Chu Nhân hỏi: "Người cậu nói là cậu hai nhà họ Thương, là Thương Chi Nghiêu đúng không?"
Dường như Tân Ninh đặc biệt quen thuộc với cái tên này, trong lòng cô đã khẳng định: "Chắc là anh ấy."
Chu Nhân: "Trời đất ơi! Hôn phu của cậu lại là Thương Chi Nghiêu sao?"
Tân Ninh: "... Có vấn đề gì à?"
Chu Nhân: "Vấn đề thì không có vấn đề gì. Lần trước, ông nội tớ tổ chức sinh nhật bảy mươi tuổi có mời Thương Chi Nghiêu đến, tớ còn từng gặp anh ta một lần."
Tân Ninh: "Thế nào?"
Chu Nhân: "Người thì khỏi phải nói, đẹp trai ngời ngời, đến ông nội tớ là người cao ngạo như vậy mà gặp anh ta cũng phải tươi cười niềm nở, cậu hiểu không? Nghe nói anh ta là người quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ mất vài năm ngắn ngủi đã đưa nhà họ Thương đang bên bờ vực phá sản lên đến đỉnh cao. Kiểu người như anh ta ấy à, gặp một lần là biết ngay, khó đoán lắm, không phải kiểu người mà người bình thường có thể kiểm soát được đâu."
Tân Ninh: "Ồ..."
Chu Nhân: "Sao tự dưng cậu lại hỏi về anh ta thế?"
"Cũng không có gì." Tân Ninh còn muốn nói gì nữa thì nghe thấy tiếng của Tư Nhất Văn từ trong điện thoại, hình như là đang giục Chu Nhân.
Tân Ninh mỉm cười: "Thôi được rồi, tớ không làm phiền hai người nữa, chúc hai người vui vẻ."
Chu Nhân cũng cười, nụ cười xuất phát từ sự ngọt ngào trong tim: "Được rồi, vậy khi nào tớ về nước, chúng ta hẹn gặp nhau nhé, sinh nhật vui vẻ."
Cơn mưa ấp ủ cả ngày trời, rốt cuộc cũng rơi xuống tí tách tí tách sau 0 giờ.
Một giọt mưa rơi xuống da thịt Tân Ninh, cô khẽ rùng mình, như bị bỏng.
Ban đầu, mưa còn nhỏ, Tân Ninh cũng không để ý, mãi đến khi mưa ngày càng nặng hạt, cô mới đứng dậy tìm chỗ trú.
Trước mắt chỉ có khách sạn năm sao này, lại còn cách xa trung tâm thành phố. Trùng hợp là, khách sạn này cũng là tài sản của Tập đoàn Thương Thị. Môi trường ở đây rất tốt, bên cạnh là khu nghỉ dưỡng, hai ngày nữa là đến ngày Quốc Khánh, khách du lịch đến đây nghỉ ngơi đã khá đông.
Tân Ninh không nỡ bỏ tiền ra thuê phòng, nhưng vừa nghĩ đến cảnh Lâm Hòa Trạch lúc này đang hú hí với người khác trong khách sạn, cô lại cười tự giễu. Hừ, cô đúng là mù quáng, trao nhầm trái tim cho kẻ tệ bạc, mới có thể thích Lâm Hòa Trạch.
Mắt cá chân không đi bệnh viện kiểm tra vào buổi chiều có vẻ như càng sưng to hơn, Tân Ninh vừa đi được hai bước đã đau nhói, vì thế đành phải dừng lại, đưa tay chống lên cây cột tròn trước cửa khách sạn, nghỉ ngơi một lát.
Cô cảm thấy cuộc đời mình không thể nào tệ hơn được nữa, những gì nên mất cũng đã mất rồi, còn có thể tệ hơn sao?
Một luồng ánh sáng chói mắt chiếu thẳng về phía Tân Ninh, chói đến mức khiến cô không thể mở mắt, cô theo bản năng đưa tay lên che mặt. Là một chiếc xe đang dừng ngay trước cửa khách sạn.
Xe dừng hẳn, đèn pha cũng tắt theo, Tân Ninh vô thức nhìn về phía chiếc xe, đầu tiên là nhìn thấy logo Bentley, sau đó nhìn thấy cửa xe phía sau từ từ mở ra, một bóng người cao ráo bước xuống.
Nhìn rõ người trước mặt, Tân Ninh có chút bất ngờ.
Là người đàn ông khiến người khác khó quên ngay từ cái nhìn đầu tiên mà cô gặp vào buổi trưa.
Ngay sau đó, người ngồi ở ghế phía trước cũng nhanh chóng bước xuống theo sau người đàn ông, lên tiếng gọi với vẻ cà lơ phất phơ: "Thương Chi Nghiêu, cậu đợi tôi với!"
Thương Chi Nghiêu?
Thương Chi Nghiêu!
Chờ đã, có phải là Thương Chi Nghiêu mà cô biết không?
Tân Ninh căn bản không kịp suy nghĩ nhiều. Tất cả mọi dấu hiệu và sự trùng hợp đều mách bảo cô, người đàn ông này chính là Thương Chi Nghiêu, vị hôn phu của cô!
Tân Ninh lập tức đưa ra quyết định, bất chấp mắt cá chân đang đau, cô bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ tay Thương Chi Nghiêu.
Có lẽ là do quá đau lòng nên thần trí cô có chút không tỉnh táo, tóm lại, cô chỉ biết rằng mình không thể để cơ hội vuột khỏi tầm tay.
Thương Chi Nghiêu nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên những ngón tay trắng nõn thon dài lạnh như băng của Tân Ninh một lúc, sau đó nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt cô.
Gương mặt anh tuấn, không còn mặc bộ đồ thoải mái như buổi trưa nữa, thay vào đó là một bộ vest được may đo thủ công tỉ mỉ, tôn lên vóc dáng cao ráo và khí chất thương nhân thành đạt. Chỉ là, gương mặt cương nghị kia lại toát ra khí chất lạnh lùng xa cách, khiến cho các cô gái không dám tùy tiện đến gần.
Trong một khoảnh khắc, Tân Ninh nhìn thấy tia "kinh ngạc" lóe lên trong đáy mắt anh. Sau đó, anh khẽ nhướng mày, trên mặt là vẻ ung dung tự tại, cả người cũng mang theo chút lười biếng, cúi đầu nhìn cô.
Tân Ninh bỗng muốn tự véo vào đùi mình một cái, người đàn ông trước mặt này là một đại gia giàu có, ngoại hình lại chẳng thua kém minh tinh hạng A, vậy mà cô lại đi thích tên đào mỏ Lâm Hòa Trạch kia!
Cô nên kiên quyết giữ chặt lấy "vị hôn phu" của mình, không được buông tay mới phải!
Ánh đèn trước cửa khách sạn rọi thẳng vào Tân Ninh, khiến cả người cô sáng bừng lên.
Trên mặt cô lúc này không còn vẻ mặt ủ dột như lúc nãy nữa, cô thậm chí còn nhìn Thương Chi Nghiêu với nụ cười rạng rỡ, chỉ có đôi mắt là ánh lên vẻ đỏ ửng: "Anh quên rồi sao? Em là bảo bối của anh mà."
Thương Chi Nghiêu híp mắt: "?"
Kỳ Thác đứng bên cạnh: "???"