Nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại, trái tim Tân Ninh đập rất nhanh. Cô chậm rãi nhấn nút nghe, áp vào tai, liền nghe thấy giọng nói ấm áp của Lâm Hòa Trạch: "Bảo bối, bây giờ em đang ở một mình à?"
Tân Ninh khẽ "ừm" một tiếng.
Người ta thường nói đàn ông sau khi ngoại tình sẽ áy náy nên tỏ ra ân cần, hình như đây là lần đầu tiên Lâm Hòa Trạch chủ động liên lạc với cô trong một tháng trở lại đây.
Lâm Hòa Trạch hỏi: "Phim có hay không em?"
Tân Ninh lại "ừm" một tiếng.
Lâm Hòa Trạch: "Anh xin lỗi vì không thể ở bên cạnh em trong ngày sinh nhật, hôm nay là ngày quan trọng như vậy, có phải em đang giận anh không?"
Tân Ninh hít sâu một hơi: "Hòa Trạch, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở chỗ thầy hướng dẫn," Giọng điệu Lâm Hòa Trạch đầy áy náy, "Bây giờ anh thực sự không thể rời đi được, em đừng giận anh được không?"
Tân Ninh không biết tâm trạng lúc này của mình là gì, chỉ thản nhiên "ừm" một tiếng.
Lâm Hòa Trạch: "Vậy tối nay anh sẽ đến chỗ em sớm một chút, cố gắng ở bên cạnh em trong ngày sinh nhật."
Tân Ninh: "Được."
Mắt cá chân trái sưng to, Tân Ninh cố nhịn đau đi mua một đôi giày bệt mới.
Một chiếc giày cao gót bị cô đập hỏng, cùng với chiếc còn lại bị cô ném thẳng vào thùng rác.
Giày đã hỏng rồi, thay một đôi khác là được.
Hôm nay là sinh nhật, nhưng Tân Ninh lại chỉ có một mình. Cô cũng từng nghĩ đến việc quay về nhà họ Tân, nhưng nhà họ Tân ở đâu? Bố mẹ cô qua đời vì tai nạn giao thông khi cô chưa đầy mười tuổi, sau đó cô sống cùng ông nội.
Ông nội rất yêu thương Tân Ninh, hầu như chiều chuộng cô hết mực, muốn gì được nấy. Nhưng Tân Ninh rất nhớ bố mẹ, nhớ đến mức phát điên.
Năm Tân Ninh mười lăm tuổi, người ông nội yêu thương cô nhất cũng qua đời.
Sau đó, cô ruột Tân Ninh là Tân phu nhân đã khóc đến sưng cả mắt, đón cô về nhà nói rằng sẽ chăm sóc cô chu đáo.
Tân Ninh sống ở nhà cô ruột cho đến năm mười tám tuổi, sau đó thi đỗ đại học và quen biết Lâm Hòa Trạch. Tân Ninh bề ngoài có vẻ vô tư lự, nhưng nội tâm lại yếu đuối nhạy cảm.
Lâm Hòa Trạch là đàn anh khóa trên của Tân Ninh, hơn cô ba khóa. Mặc dù anh xuất thân từ nông thôn, bố mẹ làm ruộng, nhưng trong mắt Tân Ninh, Lâm Hòa Trạch gần như hội tụ đủ mọi ưu điểm của nam sinh, ngoại trừ việc không có tiền. Anh chưa bao giờ so đo với bất kỳ ai, học hành chăm chỉ, dựa vào năng lực của bản thân để được xét tuyển thẳng lên cao học. Anh làm việc gì cũng cẩn thận có kế hoạch, không bao giờ qua loa đại khái, đối với bất cứ việc gì cũng rất nghiêm túc.
Thời đại học, có rất nhiều người theo đuổi Lâm Hòa Trạch, anh có ngoại hình sáng sủa, chiều cao 1m83, gu ăn mặc ổn, hoàn toàn có thể coi là một soái ca.
Lúc đó, tuy Tân Ninh ngưỡng mộ Lâm Hòa Trạch, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ hẹn hò với anh. Cô cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, môi trường trưởng thành từ nhỏ, cộng thêm gia đình thường xuyên biến động, khiến cho cô suốt những năm tháng đi học chưa từng nhận lời tỏ tình của bất kỳ người con trai nào.
Cho đến một ngày, Lâm Hòa Trạch tỏ tình với Tân Ninh.
Hôm đó, nắng đẹp, gió xuân nhẹ nhàng thổi, trong không khí thoang thoảng hương hoa anh đào. Lâm Hòa Trạch hứa sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Tân Ninh, không để cô phải chịu bất kỳ ấm ức nào.
Tân Ninh đồng ý một cách khó hiểu.
Mười giờ tối.
Tân Ninh ngồi trên ghế dài, cả người run lên bần bật, ngẩng đầu nhìn khách sạn gần trong gang tấc.
Cô cảm thấy rất lạnh, nhiệt độ ngày và đêm vào mùa thu chênh lệch rõ rệt, rõ ràng ban ngày nắng còn chói chang, vậy mà gió đêm lại lạnh thấu xương. Quần áo trên người cô khá mỏng, gấu váy làm bằng vải voan, theo gió bay phất phơ trên da thịt càng khiến cô thêm lạnh lẽo.
Không nằm ngoài dự đoán, không lâu sau, điện thoại của Tân Ninh rung lên.
Cô liếc nhìn tên hiển thị, hít sâu một hơi, bắt máy.
Là Lâm Hòa Trạch, giọng điệu vừa bối rối vừa áy náy: "Bảo bối, xin lỗi em, có lẽ anh lại phải nuốt lời rồi."
"Vậy sao?" Giọng điệu Tân Ninh nghe có vẻ bình tĩnh, cô vừa gửi cho Lâm Hòa Trạch một tin nhắn hỏi anh đang ở đâu. Mãi cho đến tận bây giờ, mới nhận được cuộc gọi này.
Nửa tiếng, cũng không lâu như cô tưởng tượng.
Tân Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không một vì sao, khẽ hắng giọng nói: “Đúng rồi, hình như trưa nay em nhìn thấy anh.”
Giọng điệu Lâm Hòa Trạch có chút gấp gáp: "Làm sao có thể? Em nhìn thấy anh ở đâu?"
Tân Ninh: "Ngay cửa trung tâm thương mại."
Lâm Hòa Trạch cười: "Chắc chắn là em nhìn nhầm rồi, cả ngày hôm nay anh đều ở chỗ thầy hướng dẫn."
Tân Ninh chuyển chủ đề: "Vậy bây giờ anh đang ở đâu?"
Lâm Hòa Trạch: "Anh đang ở nhà thầy hướng dẫn."
Tân Ninh: "Nhà thầy hướng dẫn anh ở đâu?"
Lâm Hòa Trạch: "Ngay cạnh trường."
Tân Ninh tự giễu cười: "Lâm Hòa Trạch, tại sao anh lại lừa dối em?"
Lâm Hòa Trạch bất lực: "Làm sao anh có thể lừa dối em được?"
"Nhưng anh quên mất rồi sao?" Tân Ninh thản nhiên bỏ lại một câu, "Trên điện thoại của em có định vị của anh."