Ở thời đại này, giai cấp công nhân rất nghiêm khắc.

Nói chung, công việc ngân hàng là cao cấp nhất, đáng kính trọng nhất, con cái nhà ai có thể làm việc trong ngân hàng thì có thể khoe khoang cả đời.

Không vì lý do gì khác ngoài việc làm việc trong ngân hàng, ngươi không chỉ được mặc vest, thắt cà vạt mà còn nhận được mức lương rất cao, ít nhất một nghìn đô la Hồng Kông một tháng, phúc lợi rất lớn với những giỏ quà tặng lớn vào những dịp lễ tết.

Đó chưa phải là tất cả, vì nhiều ngân hàng ở thời đại này đều do người nước ngoài quản lý, cho nên làm việc trong ngân hàng sẽ cho ngươi cơ hội gặp gỡ những người thuộc tầng lớp thượng lưu và có cơ hội bước vào xã hội thượng lưu.

Thạch Chí Kiên biết rõ tình huống xong, đang định mở miệng từ chối, Thạch Ngọc Phượng đã giành nói trước: “Lưu thúc, lần này các ngươi tìm đúng người rồi.

A Kiên nhà chúng ta không có bản lãnh nào khác, nhưng nói một câu trước mặt Từ thiếu gia vẫn rất dễ dàng.”

“Không nói những cái khác, gần đây hắn giúp Từ thiếu gia khởi công nhà máy gì đó, còn chạy ra nước ngoài mua máy móc.

Thấy không, miếng thịt heo vừa rồi ít gì cũng phải ba ký, toàn là thịt bắp.

Không cần phải nói, nhất định vị Từ thiếu gia kia thấy A Kiên nhà chúng ta làm việc kỹ lưỡng, có tinh thần trách nhiệm, cho nên mới tặng cho hắn mang về.

Ngươi nói có đúng không, A Kiên?”

Thạch Ngọc Phượng nói xong, quay sang nháy mắt với Thạch Chí Kiên, giống như có nỗi khổ tâm.

Thạch Chí Kiên như muốn phát nổ.

Ngay cả miếng thịt heo cũng bị bà chị nói thành một câu chuyện “xúc động lòng người” như vậy, hắn có lý do gì từ chối phối hợp diễn kịch chứ?

Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ gật đầu: “Lưu thúc, Lưu thẩm, các ngươi cũng nhìn thấy tình huống của nhà chúng ta như thế nào.

Các ngươi ăn mặc sạch sẽ, lại ở khu vực Tá Đôn, năng lượng bản thân nhất định rất lớn, nhưng ngay cả các ngươi cũng không giải quyết được, ta chưa chắc có thể giúp được ngươi…”

Lưu thúc vừa định lên tiếng, Thạch Chí Kiên đã đưa tay ngăn lại: “Nhưng chị của ta đã hứa với các ngươi, Thạch Chí Kiên ta chỉ có thể vỗ ngực nhận lấy.

Còn có thể thành công đưa Hùng Tử nhà các ngươi vào ngân hàng làm việc hay không còn phải xem may mắn của hắn.

Đối với ta, ta sẽ cố gắng hết sức.”

Thạch Chí Kiên nói đến giọt nước không lọt, khiến Lưu thúc lấy làm kỳ lạ.

A Kiên trong ấn tượng của hắn là một đứa bé đần độn và chất phác.

Khi còn bé, hắn còn bị Hùng Tử nhỏ hơn hai tuổi ăn hiếp mà không thể phản kháng lại.

Nhưng bây giờ, mặc kệ là lời nói hay là tư thái, mặc dù không hề có chút tức giận nào nhưng lại khiến lòng người sinh ra kính sợ.

Loại cảm giác này chỉ có những người giàu có như Lưu thúc ở Tá Đôn mới có thể cảm nhận được.

Khách hàng đến mua quạt điện luôn tỏ ra cao cao tại thượng, khiến ngươi kính cẩn, đồng thời không thể không ớn lạnh trong lòng.

“Ta tin ngươi.” Lưu thúc đột nhiên vỗ đùi, sau đó hút một hơi thuốc: “A Kiên, ta tin ngươi.

Lần này tiền đồ của Hùng Tử nhà ta sẽ giao cho ngươi.”

Thạch Ngọc Phượng nhiệt tình tiễn Lưu thúc và Lưu thẩm ra về.

Khi nàng quay về, miệng cười không ngậm lại được.

Bước vào nhà, Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy Thạch Chí Kiên ngồi trên giường hút thuốc.

Nàng bước đến, rút điếu thuốc khỏi miệng của Thạch Chí Kiên đưa vào miệng của mình, chống nạnh hút mạnh hai hơi.

“Chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói với ta?” Thạch Chí Kiên hỏi nàng.

Thạch Ngọc Phượng thở ra một ngụm khói, dùng tay xua tan sương mù có vẻ nồng đậm: “Lần sau hút Tam Ngũ, đừng hút Marlboro.

Khẩu vị quá nặng.”

“Chỉ cái này?” Thạch Chí Kiên nghiêng đầu nhìn chị của mình.

Thạch Ngọc Phượng ngồi xuống bên cạnh hắn: “Nhìn ta làm gì? Bảo ngươi làm chút chuyện khó như vậy sao?”

“Giới thiệu người vào làm việc ở ngân hàng không phải việc nhỏ.”

“Ta cũng biết, nhưng Lưu thúc đã nhận lời sẽ giúp Bảo Nhi vào trường Saint Paul để học.”

Khương Mỹ Bảo hiện đang theo học tại một trường Cơ đốc do nhà thờ Cơ đốc giáo gần Thạch Giáp Vĩ mở.

Hầu hết các trường như vậy tuyển sinh đều là người nghèo ở địa phương, học phí thấp nhưng trình độ giáo dục còn hạn chế, nhất là đội ngũ giáo viên tuyển từ bên ngoài vào có chất lượng cực kỳ thấp, thường xuyên bạo hành, đánh đập học sinh.

Bảo Nhi từng bị giáo viên trong trường mắng vì không trả được học phí, khiến cho cô bé không muốn đi học.

Mặc dù trường Saint Paul cũng là một ngôi trường được thành lập bởi giáo hội Thiên Chúa Giáo nhưng với sự cải thiện về chất lượng giảng dạy, nó đã trở thành trường nữ sinh nổi tiếng nhất Hồng Kông.

Đi học ở đây, chẳng những học phí có thể dựa vào thành tích mà miễn giảm, tụi nhỏ còn được dạy theo hình thức song ngữ.

Sau khi tốt nghiệp, rất nhiều em đã trở thành phiên dịch, trở thành tầng lớp cổ cồn trắng.

“Ngươi cũng biết, chị của ngươi trước giờ không được học hành, ngay cả chữ cũng không biết mấy.

Nhưng Mỹ Bảo thì khác.

Nó rất thông minh, là người đầu tiên ở Thạch Giáp Vĩ đọc thuộc lòng hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh.”

“Cho nên, ta muốn nó được đi học ở một ngôi trường tốt một chút, tương lai cũng có thể tìm được một công việc ổn định, không giống như ta chỉ có thể làm công cả đời trong nhà máy của người ta.”

Thạch Ngọc Phượng gõ tàn thuốc: “Lưu thúc nói cách đây không lâu hắn có lắp quạt điện cho trường Saint Paul, vẫn còn chưa thanh toán xong.

Đối phương hứa sẽ nhường ra một chỉ tiêu.

Chỉ cần Lưu thúc nói một câu, Bảo Nhi có thể sang đó học.”

Thạch Ngọc Phượng quay sang nhìn Thạch Chí Kiên: “Để Bảo Nhi được đi học, vì tiền đồ của cháu gái ngươi, ta bảo ngươi làm chút chuyện là sai sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play