Thạch Chí Kiên mở to mắt, không biết chị của hắn đang khen hắn hay là chê hắn nữa.

Lưu thúc vừa nhìn thấy Thạch Chí Kiên đã vội ném điếu thuốc xuống đất, dùng mũi chân giẫm lên, lúc này mới chủ động nắm chặt tay phải của Thạch Chí Kiên: “A Kiên đúng không? Ngươi đã lớn như thế này rồi à? Trong ấn tượng của ta, khi các ngươi rời khỏi Đôn Đạo, ngươi mới có bảy tám tuổi, gầy nhom, cao đến hông của ta.”

Thạch Chí Kiên nhìn nam nhân lạ lẫm trước mặt: “Thật ngại quá, xin hỏi ngươi là?”

Nam nhân nhiệt tình như thế nhưng đổi lại một câu hỏi lạnh lùng của Thạch Chí Kiên, không khỏi có chút xấu hổ, lập tức quay sang nhìn Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng đập một bàn tay vào lưng Thạch Chí Kiên: “Tiểu tử, ngươi ngay cả Lưu thúc mở cửa hàng quạt điện ở đường Tá Đôn mà cũng không nhớ sao?”

Lưng Thạch Chí Kiên bị đau, méo mặt nói: “Ngươi nhẹ tay một chút.

Còn nữa, ta thật sự chẳng có ấn tượng với Lưu thúc nào ở đường Tá Đôn cả.

Hắn đến nhà chúng ta làm gì?”

Thạch Ngọc Phượng thấy Thạch Chí Kiên tỏ ra thờ ơ như thế, hận không thể nắm chặt lỗ tai của hắn, nhưng ngoài miệng chỉ có thể giải thích: “A Kiên, khi đó ngươi còn nhỏ, có thể đã quên mất.

Nhà chúng ta trước kia ở đường Tá Đôn.

Khi đó ba của chúng ta mở cửa hàng giày da, Lưu thúc mở cửa hàng quạt điện.

Vợ chồng bọn hắn rất tốt với chúng ta, còn thường xuyên cho ngươi đường ăn.”

“Ồ, thật sao? Vậy xin hỏi vị Lưu thúc thường xuyên cho ta đường ăn đến nhà chúng ta hôm nay có việc gì? Nếu có thể, ta cũng muốn mời ngươi ăn đường.

Đương nhiên, ăn cơm cũng được.”

Thạch Ngọc Phượng lại đập một bàn tay vào lưng Thạch Chí Kiên: “Ngươi nói chuyện lịch sự sẽ chết à? Lưu thúc và Lưu thẩm vốn là người bận rộn, hôm nay khó có lúc đến đây một chuyến, ngươi lại dở hơi như thế…”

Thạch Ngọc Phượng mắng em trai xong, vội quay sang nói với Luu thúc và Lưu thẩm: “Thật ngại quá, là ta dạy dỗ không tốt.

Các ngươi cũng biết cha của ta chết sớm, A Kiên lăn lộn bên ngoài, cho nên hắn không được kỷ luật cho lắm…”

“Không sao, chúng ta hiểu mà.

Trẻ con mà, ai mà chẳng vậy.” Lưu thúc tỏ ra là người từng trải.

Thạch Chí Kiên hiểu ra, hôm nay cho dù chị của hắn có chết cũng phải hầu hạ hai người kia thật tốt, thật không biết đối phương là thần thánh phương nào.

“Thật ngại quá, Lưu thúc đúng không? Vừa rồi ta có chỗ không phải, ta xin lỗi ngươi.” Thạch Chí Kiên chủ động móc thuốc ra mời: “Thuận tiện cho ta hỏi một câu, không biết hôm nay hai vị khách quý đến đây có việc gì không?”

Lưu thúc tiếp nhận điếu thuốc: “A Kiên, ngươi nói vậy quá khách sáo rồi.

Dù gì chúng ta cũng là người một nhà mà.”

Lưu thẩm chen vào: “Đúng vậy, năm đó, khi ngươi còn nhỏ, ta đã từng ôm ngươi.

Ngươi và Hùng Tử cùng nhau lớn lên.

Mặc dù hắn nhỏ hơn ngươi hai tuổi, lại còn hay ăn hiếp ngươi, lần nào ta cũng đánh vào mông của hắn.”

Thạch Chí Kiên đau đầu, tại sao lại lòi ra thêm một Hùng Tử nữa vậy?

Thạch Ngọc Phượng thấy Thạch Chí Kiên cau mày, lại dùng bả vai đụng vào hắn: “Hùng Tử là con trai của Lưu thúc, ngươi hay gọi là Nobita đấy.”

Thạch Chí Kiên thật sự không nhớ ra.

Thạch Ngọc Phượng vội vàng nói: “Mọi người đừng đứng nữa, mau ngồi lên giường đi.

Ở đó vẫn còn chỗ mà.”

Đúng vậy, căn cứ theo tình huống trong phòng, chỉ có trên giường là còn chỗ trống.

Thế là Thạch Chí Kiên ngồi lên giường cùng với Lưu thúc, Lưu thẩm.

Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy trên giường đã đủ quân số, đành phải đứng dậy, nói: “Lần này hai vợ chồng Lưu thúc đến nhà, thứ nhất là thăm chị em chúng ta, mọi người cùng nhau ôn chuyện.

Thứ hai là muốn nhờ A Kiên ngươi giúp đỡ một chút…”

“Nhờ ta giúp?” Thạch Chí Kiên ngẩng đầu nhìn bà chị “trung gian” của mình.

“Thật ra cũng chẳng có gì.

Lưu thúc, hay là ngươi nói đi.” Thạch Ngọc Phượng nhường cơ hội cho Lưu thúc phát huy.

Lưu thúc kẹp điếu thuốc hít một hơi, chỉnh sửa từ vựng rồi mới nói: “Là như vậy, Lưu thúc ta mở một cửa hàng bán quạt điện trên đường Tá Đôn.

Mặc dù kinh doanh không quá đắt hàng nhưng cũng đủ ăn.

Đứa em trai Hùng Tử bất tài của ngươi năm nay cũng đã mười sáu tuổi.

Ban đầu, ta muốn tích lũy chút tiền đưa hắn ra nước ngoài học tập, sau này trở về Hồng Kông cũng bằng con nhà người ta.

Không ngờ cửa hàng quạt điện của ta bị hỏa hoạn cách đây không lâu, đốt trụi tâm huyết nhiều năm của ta chẳng còn gì nữa.”

“Bên này chủ nhà đòi nợ, nên kia ngân hàng ép trả.

Ta không còn khả năng đưa Hùng Tử đi nước ngoài nữa.

Cách đây không lâu ta nghe nói A Kiên ngươi bây giờ rất có tiền đồ, quen biết với tam thiếu gia của tập đoàn Từ thị.

Vừa lúc Hùng Tử nhà chúng ta muốn đến ngân hàng làm việc.

Cho nên ta muốn nhờ ngươi giúp một việc, ra mặt nói vài câu với Từ thiếu gia, cho Hùng Tử nhà chúng ta một cơ hội.”

Nói một hồi lâu, Thạch Chí Kiên xem như hiểu ra.

Thì ra bọn hắn đến đây nhờ hắn giới thiệu việc làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play