Trên chiếc xe Bentley.

A Tường lái xe đằng trước, Thạch Chí Kiên ngồi phía sau đang suy nghĩ về việc thành lập một nhà máy sản xuất mì ăn liền.

Hiện tại nhà máy đã có, nhưng còn thiếu máy móc thiết bị.

Ở Hồng Kông lúc này chưa có máy móc, thiết bị sản xuất mì ăn liền.

Nói cách khác, toàn bộ Châu Á không có mấy nơi có.

Thạch Chí Kiên tính toán sơ bộ, phát hiện một nhà máy lớn như nhà mình sẽ cần lắp đặt ít nhất mười dây chuyền sản xuất, nói cách khác là cần mười máy sản xuất mì ăn liền lớn!

Chưa kể máy móc đắt tiền, chỉ nói toàn bộ Hồng Kông cũng không tìm được máy móc thích hợp.

Hiện tại Hồng Kông nhiều nhất là cái gì? Các sản phẩm phổ biến nhất ở Hồng Kông hiện nay là máy tạo khuôn hoa sản xuất hoa nhựa, máy tạo khuôn sản xuất đồ chơi và máy may may quần áo!

Thạch Chí Kiên bắt đầu đau đầu.

Muốn mua những chiếc máy này chỉ có thể đến Nhật.

Dù sao Nhật cũng nơi khai sinh ra mì ăn liền.

Nhưng đến Nhật mua xong lại phải vận chuyển về, tới lui phiền phức lắm.

“Có lẽ Từ tam thiếu có thể giúp đỡ.” Thạch Chí Kiên nghĩ đến Từ Thế Huân.

Nhà họ Từ là một đại gia tộc ở Hồng Kông, có quan hệ rộng rãi, hẳn sẽ dễ dàng mang xe chở hàng của bọn hắn đi mua mấy cái máy móc.

A Tường lái xe đằng trước thỉnh thoảng chú ý Thạch Chí Kiên ngồi đằng sau.

Hắn thấy lông mày của Thạch Chí Kiên lúc thì cau chặt, lúc thì giãn ra, dường như đang có tâm sự, không khỏi phỏng đoán, không biết có phải hắn đang đau đầu vì gặp Từ tam thiếu hay không?

A Tường hầu hạ Từ Thế Huân nhiều năm, hắn biết vị thiếu gia nhà mình ngoài mặt thì cà lơ phất phơ, nhưng thật ra tính tình quái đản, rất khó hầu hạ.



Thuyền hoa vịnh Cửu Long là nơi tiêu tiền của những người giàu có ở Hồng Kông trong thời đại này, cũng là nơi vui chơi giải trí tốt nhất.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, vịnh Cửu Long rộng lớn bắt đầu được trang trí bằng ánh đèn và những chiếc thuyền đầy màu sắc.

Những chiếc thuyền neo đậu trên mặt nước giống như những cung điện rồng pha lê đung đưa.

Là con cháu hào môn, tối nay Từ tam thiếu đã chi tám nghìn đô la Hồng Kông để bao nguyên Phỉ Thúy Hoàng Cung.

Phỉ Thúy Hoàng Cung là thuyền hoa lớn nhất và sang trọng nhất ở vịnh Cửu Long, có ba tầng, có thể chứa hàng trăm người dùng bữa tối.

Đầu bếp xuất thân cung đình thế gia, am hiểu cung đình ngự thiện.

Ngoài ra còn tinh thông bát đại tự điển món ăn.

Chỉ cần ngươi gọi tên món ăn, hắn có thể giúp ngươi chuẩn bị nó.

Ngoài ra, toàn bộ thuyền hoa sẽ đặc biệt chuẩn bị cho khách VIP những bài ca múa đặc sắc, thậm chí ngay cả những đại minh tinh giới điện ảnh như Trần Bảo Châu, Tiêu Phương Phương và Phùng Bảo Bảo cũng lấy việc đến đây biểu diễn làm vinh.

Vì chất lượng quá cao nên ai đã từng ăn ở Phỉ Thúy Hoàng Cung đều có thể mang ra khoác lác cả đời.

Thạch Chí Kiên dưới sự dẫn đường của A Tường, ngồi một con thuyền con đến Phỉ Thúy Hoàng Cung cách đó không xa.

Những người chèo thuyền là người Đản sinh sống tại vùng này.

Cả đời bọn hắn sinh hoạt trên sông nước.

Cách đó không xa có mười bốn, mười lăm ngôi nhà nổi đơn giản bằng gỗ, là nhà của bọn hắn trên biển.

Trên đường, một nữ hài người Đản da ngăm đen đi chân trần đến bán hạt sen, còn có hải sản và sò ốc trên một chiếc thuyền nhỏ.

Những thứ này đối với cư dân biển bọn hắn không có giá trị, nhưng có thể đổi lấy một ít tiền để mua nhiều thứ cần thiết hàng ngày như lược, gương.

Nữ nhân thích làm đẹp, nữ hài người Đản kia cũng không ngoại lệ.

Vì quanh năm sống trên sông và không thường xuyên giao tiếp với người khác nên nữ hài luôn nói lắp khi nói chuyện.

“Tiên, tiên sinh… mua, mua chút hạt sen đi.”

Thạch Chí Kiên thấy mặc dù làn da của nàng hơi ngăm đen, nhưng lại rất dễ thương, đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước hồ thu.

Hắn hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Ấu, Ấu Vi… Tô Ấu Vi.”

“Tên rất hay.” Thạch Chí Kiên kinh ngạc.

Không ngờ một nữ hài người Đản sống trên sông nước lại có cái tên hay như vậy.

Người Đản cả đời lang thang trên biển, nhiều người chỉ biết câu cá, không học hành, đặt tên rất tùy tiện, thậm chí có người còn không có tên mà chỉ gọi là em gái, em trai cả một đời.

“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Mười, mười sáu tuổi.”

Mười sáu tuổi đã phải ra ngoài nuôi gia đình.

Điều này khiến trong lòng Thạch Chí Kiên mềm nhũn.

“Hạt sen này của ngươi bao nhiêu tiền?”

“Bao nhiêu tiền cũng được.” Nữ hài có chút căng thẳng, sợ Thạch Chí Kiên không mua, vội nắm một nắm hạt sen kín đáo đưa cho Thạch Chí Kiên: “Ngươi thử đi, ăn rất ngon.”

Dáng dấp của nữ hài người Đản bình thường rất xinh đẹp.

Khi bán đồ, các nàng sẽ bị một số du khách dâm đãng chấm mút như sờ tay, thậm chí còn xoa bóp gương mặt.

Những nữ hài người Đản vì muốn bán được hàng mà rất ít khi từ chối.

Nhất là cô em gái người Đản trước mặt, giống như một đóa hồng dại xinh đẹp khiến người khác khi nhận hạt sen không nhịn được mà động tay động chân một chút.

Thạch Chí Kiên lịch sự nhặt một hạt sen lên, nếm thử một miếng: “Không tệ, vừa thơm vừa ngọt.”

Lấp tức Thạch Chí Kiên lấy mười đồng đưa cho nữ hài người Đản tên Tô Ấu Vi: “Ta mua hết hạt sen của ngươi.”

A Tường vội nhắc Thạch Chí Kiên không nên mua.

Nữ hài người Đản rất kinh ngạc.

Cả đời nàng chưa thấy qua mười đô la Hồng Kông như vậy.

Bình thường cho dù nàng có bán hết hạt sen cũng chỉ mấy đồng mà thôi.

Đồ mà người Đản bán luôn rẻ, giống như mệnh các nàng vậy, hèn mọn vô cùng.

Trong lúc Thạch Chí Kiên trả tiền mua tất cả hạt sen của nữ hài người Đản, rất nhanh một nữ hài người Đản khác cũng giẫm lên thuyền vọt đến chỗ này.

Nếu không phải A Tường thúc giục người chèo thuyền tăng tốc, sợ rằng thuyền bọn hắn sẽ bị bao vây.

“Ta biết lắm mà.

Thạch công tử, đồ của nữ hài người Đản không thể tùy tiện mua.

Mua là chọc phải tổ ong vò vẽ đấy.”

“Còn nữa, đồ của bọn hắn là thứ rẻ mạt.

Một đống lớn hạt sen này của ngươi không đáng một đồng, cần chi phải trả cho nàng nhiều như vậy.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, ném một hạt sen vào miệng: “Ngươi ăn là hạt sen, ta ăn là vui vẻ.”



Khi đến gần thuyền hoa, bên tai đã có thể nghe thấy những bản nhạc du dương.

Nếu nghe kỹ, chúng ta có thể nhận ra đó là Quảng Đông khúc, Côn khúc, còn có điệu hát dân gian Dương Châu mà người giàu có rảnh rỗi yêu thích nhất.

Hai người Thạch Chí Kiên đến dưới thuyền hoa, bên trên đã thảy xuống một cái thang.

Hai nữ nhân mặc áo ngắn mỉm cười từ trên đi xuống, chủ động giúp Thạch Chí Kiên và A Tường leo lên thuyền hoa.

Thạch Chí Kiên dưới sự giúp đỡ của nữ nhân lên tầng cao nhất của thuyền hoa.

Thuyền hoa lớn như vậy, ngoại trừ nhân viên tiếp đãi thì không còn vị khách nào khác.

Thạch Chí Kiên vừa leo lên lầu ba, chỉ thấy Từ Thế Huân đang phát cáu với bà chủ thuyền hoa: “Đúng là khinh người quá đáng.

Chỉ là một con hát mà cũng không để ta vào mắt.”

Nói xong, hắn cầm gạt tàn thuốc ném ra ngoài.

Cũng may bà chủ thuyền hoa tránh kịp.

Bịch một tiếng, chiếc gạt tàn thuốc rơi xuống mặt đất, lăn đến dưới chân Thạch Chí Kiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play