Đại Thanh Hùng có ngu đi chăng nữa, lúc này hắn cũng đã hiểu ra.

Thạch Chí Kiên thế chấp năm trăm mẫu đất với giá sáu trăm nghìn, Saipan nuốt mất một trăm nghìn, còn lại năm trăm nghìn.

Nói cách khác, Thạch Chí Kiên dùng ba trăm nghìn mua năm trăm mẫu đất, xoa tay một cái hắn đã bán với giá năm trăm nghìn.

Thao tác này trực tiếp khiến Đại Thanh Hùng trợn mắt há mồm.

Mảnh đất này trong tay Đỉnh gia chẳng qua chỉ là vật chết.

Khoảng cách giữa Đỉnh gia và thời đại khiến hắn không tin tưởng ngân hàng, nhưng hắn lại không bao giờ biết rằng mình đã bị thời đại bỏ lại phía sau!

Nếu nói trước đó Đại Thanh Hùng cung kính Thạch Chí Kiên là vì sau lưng hắn có Từ tam thiếu và Lôi Lạc làm chỗ dựa.

Thì bây giờ, trí tuệ hoặc có thể nói là sự giảo hoạt của Thạch Chí Kiên đã khiến cho hắn phục sát đất.



Rời khỏi văn phòng của Saipan.

Hai tên đại hán đi theo Đại Thanh Hùng lập tức tiến lên.

Đại Thanh Hùng nhấc cái túi đựng ba trăm nghìn trong tay, ý nói tiền đã lấy được.

Bốn người rời khỏi ngân hàng.

Bước đến cửa, Thạch Chí Kiên nhìn thấy bảng hiệu quán cháo Chu Ký, hắn nói: “Ngươi có đói bụng không? Có hứng thú ăn bát cháo bào ngư chứ?”

Hai đại hán nhìn Đại Thanh Hùng.

Đại Thanh Hùng quát: “Các ngươi nhìn ta làm gì? Tiền cũng đã lấy được rồi, có chạy mất đâu.

Thạch tiên sinh mời các ngươi ăn cháo đã là nể mặt các ngươi rồi.”

Hai tên đại hán, tên mặt lúc nào cũng xụ như cha chết mẹ chết tên A Long, tên miệng ngậm cây tăm dáng vẻ lưu manh tên A Hổ.

Bọn hắn là anh em ruột, cũng là tâm phúc của lão đại Hồng Nghĩa Hải Trương Cửu Đỉnh.

Lần này bọn hắn đi theo Đại Thanh Hùng đi lấy tiền là vì Trương Cửu Đỉnh không yên tâm.

Ngoài mặt là bảo bọn hắn đi xách tiền giùm Đại Thanh Hùng nhưng trên thực tế là giám sát Đại Thanh Hùng và Thạch Chí Kiên.

“Đinh gia đã dặn dò, có được tiền thì về ngay.” A Long mặt không biểu cảm nói.

“Thật ra, ăn bát cháo bào ngư cũng không tốn bao nhiêu thời gian mà.” A Hổ day day cây tăm, mỉm cười nói.

“Vậy thì ăn cháo thôi, thiểu số phục tùng đa số.” Đại Thanh Hùng lớn giọng bất chấp tất cả, dẫn đầu đi qua quán cháo.

Là đàn em của một băng đảng, bình thường đừng nói ăn cháo bào ngư, khi nghèo ngay cả cháo heo cũng không có mà ăn.



Quán cháo Chu Ký.

Lúc này mới năm sáu giờ, khách còn chưa có nhiều.

Thạch Chí Kiên chọn một nơi yên tĩnh.

Ngồi xuống bàn bát tiên, Thạch Chí Kiên không khách sáo cầm menu gọi thức ăn.

Hắn gọi cháo bào ngư, cộng thêm bảy tám món ăn mặn, cuối cùng là bia Kỳ Lân.

Nữ nhân viên phục vụ lui xuống báo đồ ăn, lúc này Thạch Chí Kiên mới từ trong ngực lôi hộp thuốc lá ra, nói với ba người Đại Thanh Hùng: “Hút thuốc không?”

Đại Thanh Hùng kính cẩn lấy một điếu.

A Hổ cũng lấy một điếu.

Chỉ có A Long là mặt vẫn lạnh tanh như cũ.

Thạch Chí Kiên chẳng thèm để ý, tự mình lấy một điếu ngậm vào miệng.

Không chờ hắn bật lửa, Đại Thanh Hùng đã theo thói quen giúp hắn đốt thuốc.

Nhìn thấy, ánh mắt A Long hiện lên sự khinh thường, mũi hừ một cái.

A Hổ phun cây tăm ra, pha trò: “Thuốc lá này ngon lắm, Marlboro.

Ta và A Long bình thường chỉ hút Hảo Thải thôi.”

Thạch Chí Kiên nhả ra một ngụm khói, làm như không nghe thấy âm thanh khịt mũi của A Long: “Hai người họ gì? Có thân phận gì ở Hồng Nghĩa Hải? Hồng côn? Bạch chỉ phiến?”

A Long tiếp tục nhăn mặt, giống như không muốn nói chuyện với Thạch Chí Kiên.

A Hổ một chân gác lên ghế, hút mấy ngụm thuốc lá, cười nói: “Ta tên Trần Kim Hổ, hắn là đại ca của ta Trần Kim Long.

Chúng ta là anh em ruột.”

Đại Thanh Hùng bổ sung một câu: “Thân thủ của bọn hắn không tệ.

Một người am hiểu dùng đao, một người am hiểu dùng quyền.

Tất cả đều là song hoa hồng côn của Hồng Nghĩa Hải.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: ‘Nhìn ra lần này Đỉnh gia rất long trọng, phái đến những ba song hoa hồng côn.”

Song hoa hồng côn giống như thủ lĩnh trong bang phái.

Biết đánh, biết chống cự, quan trọng nhất là trung thành tuyệt đối với lão đại, không cần mạng.

Hai anh em Trần Kim Long và Trần Kim Hổ là như vậy.

Bọn hắn vốn là người Triều Sán.

Khi mới đến Hồng Kông, bọn hắn thường bị người ta khi dễ.

Sau này gia nhập Hồng Nghĩa Hải, Đỉnh gia đích thân truyền thụ công phu cho bọn hắn.

Trải qua trăm trận thực chiến, bọn hắn nổi tiếng không muốn sống, đánh rất hung ác.

Năm ngoái, hai người độc chiến với ba mươi tên đàn em Hồ Tu Dũng của Hòa Ký, nhất chiến thành danh, trực tiếp được phong song hoa hồng côn, được người trong giang hồ gọi là Long huynh Hổ đệ.

Lúc này, một câu “Đỉnh gia một lần phái đi những ba song hoa hồng côn” khiến người ta cảm thấy chói tai.

Ba người Đại Thanh Hùng không phải người ngu, đều hiểu hôm nay mình đến để làm cái gì.

Đại Thanh Hùng là giám sát Thạch Chí Kiên.

A Long và A Hổ là giám sát Đại Thanh Hùng.

Nói dễ nghe một chút là Đỉnh gia để mắt đến bọn hắn.

Nói khó nghe một chút là lòng nghi ngờ của Đỉnh gia quá nặng, ai cũng không tin.

“Đỉnh gia làm việc lúc nào cũng cẩn thận.” Đại Thanh Hùng cầm bình trà lên, rót cho Thạch Chí Kiên một chén trà Long Tĩnh.

“Đỉnh gia già rồi, năm nay đã sáu mươi.

Về sau Hồng Nghĩa Hải vẫn phải dựa vào những người trẻ như các ngươi rồi.” Thạch Chí Kiên hờ hững nói.

Ánh mắt A Long sáng lên, tràn ngập cảnh giác.

A Hổ vẫn cười toe toét như cũ, dường như không nghe thấy Thạch Chí Kiên đang nói cái gì.

Chỉ có Đại Thanh Hùng là trong lòng hơi động.

Đúng vậy, Đỉnh gia già rồi.

Ai sẽ kế thừa Hồng Nghĩa Hải?

Dựa vào mấy đứa con vô tích sự của hắn?

Thạch Chí Kiên cầm tách trà, đưa lên mũi hít hà, ngón tay chuyển động qua lại trên chén trà: “Lá trà này là thứ tốt, hấp thu tinh hoa của trời đất, ngũ hành bát bát, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, trải qua phơi gió phơi nắng dầm mưa, cuối cùng bỏ lên chảo xào, lúc này mới có hương khí.

Làm người cũng vậy, làm trà cũng thế, muốn trở nên nổi bật, ngoại trừ chịu được cực khổ, chống lại dày vò bên ngoài, còn phải biết nắm chắc cơ hội.”

Thạch Chí Kiên nói xong, hắn nhìn ba người Đại Thanh Hùng: “Các ngươi đấy, thích làm trà hay là thích làm chén?”

“Làm trà là như thế nào, mà làm chén là như thế nào?” Vẻ mặt Đại Thanh Hùng nghiêm túc, giọng nói có chút run run.

Thạch Chí Kiên cười nói: “Làm trà, chịu được, sẽ khổ tận cam lai.”

Thạch Chí Kiên uống một hơi cạn sạch chén trà.

“Làm chén, nếu làm không đúng, thịt nát xương tan.”

Nói xong, hắn ném chén trà xuống.

Cái chén rơi xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play