“Sư phụ, chúng ta sẽ đi bộ đi lên hay sao?” Diệp Linh Lang hỏi.

“Thân thể ngươi nhỏ bé như vậy, đi một ngày một đêm cũng không đến nơi”. Hoa Tu Viễn cười nói: “Ta mang ngươi đến đây, tới dạo một vòng để ngươi nhớ rõ dáng vẻ của Thanh Huyền Tông, về sau đừng đi nhầm!”

Diệp Linh Lang sửng sốt.

“Còn có người đi nhầm cửa tông môn?”

“Có, tam sư huynh của ngươi hồi trước đi nhầm cửa, trưởng môn của môn phái bên cạnh cứ ba ngày thì hai lần chạy tới chỗ ta kể tội”

….

Thanh Huyền Tông của ta đây cũng có chút thần kỳ

“Đi lên đi!”

Hoa Tu Viễn đem theo Diệp Linh Lang một lần nữa ngự kiếm lên núi. Sau khi bay qua mấy đỉnh núi thì Hoa Tu Viễn đem theo Diệp Linh Lang hạ xuống đất, trước mắt là một loạt khu nhà ở vừa tinh xảo vừa xinh đẹp, cả tường và ngói đều thật ấn tượng, nhìn thế nào cũng không thấy giống một tông môn kém cỏi nhất.

Lúc này, phía ngoài khu nhà ở còn có người đang cầm chổi quét dọn, nhìn thấy Hoa Tu Viễn hạ xuống đất, bọn họ hướng tới chào hỏi chưởng môn.

Diệp Linh Lang đếm qua, ngoài sân, trong nhà, trên cầu thang, trong hành lang, chỉ tính các đệ tử quét dọn cũng đã có mười mấy người, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của bọn họ cũng không giống với thân truyền đệ tử mà giống đệ tử bình thường.

 Đệ tử bình thường đã nhiều như vậy, thêm thân truyền đệ tử nữa thì như thế nào môn phái này cũng không thể không đủ mười lăm người á!

 Thanh Huyền Tông của chúng ta chắc cũng không ít người đến vậy đi?

 Hoa Tu Viễn chỉ vào một loạt tiểu viện trước mắt giới thiệu cho Diệp Linh Lang:

 "Khu nhà bên này, từ trái sang phải lần lượt là tiểu viện của Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam tứ ngũ lục thất sư huynh của con"

 Diệp Linh Lang gật gật đầu, đếm đến một hồi bỗng nhiên ngây cả người, chờ chút, ý của sư phụ là mỗi sư huynh của nàng đều có một tiểu viện riêng của chính mình?

 "Còn khu nhà bên này, từ phải qua trái lần lượt là của Đại sư tỉ, nhị sư tỉ, tam tứ ngũ sư tỉ, con đứng hàng thứ sáu. Tiểu viện của con ở đằng kia!"

 Trời ạ! Tiểu viện xinh đẹp như thế thật sự là mỗi người có một cái.

 Bao gồm nàng, tiểu sư muội vừa mới tới, thế mà cũng có một tiểu viện thuộc về một mình mình.

 Nàng nhớ rõ ràng trong nguyên tác, lúc Diệp Dung Nguyệt mới đến Thất Tinh Tông được phân một cái phòng đơn, lúc ấy tất cả các đệ tử Thất Tinh Tông đều hâm mộ không thôi, thậm chí còn có người có thái độ ghen ghét, vì thế mà không ít người tẩy chay và chơi xấu đối với nàng.

 Bởi vì cả một Thất Tinh Tông lớn như vậy, Diệp Dung Nguyệt là đệ tử đầu tiên vừa đến nơi đã được phân một phòng đơn mà không phải ở chung phòng với những đệ tử khác.

 Hơn nữa ở Thất Tinh Tông, khi mới nhập môn, chỉ có nội môn đệ tử là được ở phòng hai người, còn ngoại môn đệ tử chỉ được phân vào phòng bốn người mà thôi.

 Lúc ấy nguyên chủ mạnh mẽ đi theo Diệp Dung Nghiệp đến Thất Tinh Tông, chỉ được phân vào phòng bốn người.

 Nghĩ đến đó, Diệp Linh Lang cũng phải cảm thán mình thật quá anh minh thần võ, có thể đưa ra lựa chọn tốt như thế, có thể tránh đi phòng ở bốn người, được một mình sở hữu một tiểu viện xinh đẹp quý giá.

 Ở vấn đề này, Thanh Huyền Tông của ta cũng thật tốt quá đi!

 Rốt cuộc là ai luôn bịa đặt Thanh Huyền Tông là tông môn kém cỏi nhất tu tiên giới?

 Bịa thật tốt nha!

 Nếu không cũng không đến phiên nàng được nhập môn hưởng thụ.

 "Sư phụ, cho nên hiện tại con được coi là đệ tử thân truyền của Thanh Huyền Tông rồi sao?"

 Hoa Tu Viễn nhìn nàng một cách quái dị.

 “Thanh Huyền Tông tổng cộng không đủ mười lăm người, bao gồm cả con cũng chỉ có mười ba đệ tử, còn phân cái gì thân truyền đệ tử với bình thường đệ tử? Thanh Huyền Tông của chúng ta cũng không có những chú ý linh tinh giống những môn phái khác như thế."

 "Nhưng mà con đếm kỹ phía bên kia, cũng không chỉ có mười ba đệ tử á!"

 Diệp Linh Lang chỉ chỉ những đệ tử bình thường đang quét rác bên đường.

 "Nghĩ cái gì thế? Đó là những người hầu mà Ngũ sư tỉ của con thuê tới để quét dọn vệ sinh.

 Diệp Linh Lang lại ngây ngốc

 Thanh Huyền Tông nhà chúng ta vẫn quá hiếm hoi đi

 “Đại sư tỉ của con còn đang bế quan, Nhị sư tỉ của con cùng với Tam sư tỉ và Tứ sư tỉ đang xuống núi rèn luyện, Ngũ sư tỉ của con đang về nhà thăm người thân, cho nên toàn bộ Thanh Huyền Tông lúc này chỉ còn lại một mình con là nữ đệ tử.”

 Thật cmn tốt quá đi! Vừa mới nhập môn liền trở thành nữ đệ tử duy nhất của Thanh Huyền Tông, cốt truyện này thật là kỳ diệu đê!

“Đi thôi, hiện tại mang con đi gặp các sư huynh của mình.”

 Hoa Tu Viễn xoay người sang chỗ khác, mang theo Diệp Linh Lang đi theo hướng từ phải sang trái, đầu tiên là vào tiểu viện của Thất sư huynh.

 Mới vừa đi vào liền nhìn thấy mấy người hầu quét dọn hành lễ thăm hỏi đối với Hoa Tu Viễn.

 “Người đâu?”

 “Thưa chưởng môn, Thất thiếu gia đến cách vách tông môn luận bàn rồi.”

 “Đi bao lâu? Khi nào trở về?”

 “Ngày về thì không biết, nhưng hắn đã đi được hơn một tháng, ngài không biết sao?”

 …

 Hoa Tu Viễn trầm mặc, Diệp Linh Lang lại lần nữa ngây dại.

 Sư phụ của nàng làm chưởng môn có chút không đáng tin cậy, nhưng nàng vạn phần không nghĩ tới được đây còn chưa phải là điều kỳ lạ nhất.

 Điều kỳ lạ nhất chính là sư phụ của nàng đem theo nàng từ viện của Thất sư huynh một đường đi tới viện của đại sư huynh, thân là chưởng môn nhân của Thanh Huyền Tông, hắn vừa mới biết được rằng hóa ra là trong Thanh Huyền Tông của hắn không chỉ có một mình nàng là nữ đệ tử duy nhất còn lại, ngay cả nam đệ tử của hắn cũng chỉ dư lại duy nhất một người.

 Lúc đứng ở trong viện của đại sư huynh, trái tim của Diệp Linh Lang sắp hỏng mất.

 Thanh Huyền Tông bị coi như là tông môn kém cỏi nhất, cũng không phải là không đúng, có một chưởng môn không đáng tin cậy đến như vậy, môn phải vẫn chưa xong đời, đã là…

 Thật đáng quý!

 Lúc đại sư huynh Bùi Lạc Bạch đi ra đến cửa phòng, Diệp Linh lang bỗng nhiên có chút tin tưởng lời nói của sư phụ, Thanh Huyền Tông dựa vào nhan sắc mà thu đồ đệ.

 Dáng người của Bùi Lạc Bạch cao thẳng, tựa như tu trúc, khuôn mặt thanh lãnh, phong thái tựa ngọc, còn đẹp hơn cả sư phụ của nàng, hơn nữa hắn ít nói ít cười, nhìn thế nào cũng thấy đáng tin hơn vị sư phụ kia của nàng nhiều!

 Nghĩ đến việc cuối cùng hắn vì báo thù diệt môn trước toàn bộ Tu chân giới lại bị thua trong tay Diệp Dung Nguyệt, Diệp Linh Lang không khỏi tiếc hận cho hắn, Đại sư huynh trông có vẻ thực sự không tệ chút nào.

 “Lạc Bạch, đây là đệ tử năm nay vi sư mới thu, họ Diệp, tên là Linh Lang. Từ hôm nay trở đi tiểu sư muội giao cho con dạy dỗ, tuổi nàng còn nhỏ, tu vi còn yếu, tư chất cũng không tính là tốt lắm, con hãy để ý nhiều một chút.”

 Nghe xong lời này, Diệp Linh Lang có chút nhịn không nổi.

 Rốt cuộc nàng cũng biết vì lý do gì mà sư phụ khác hẳn với người bình thường, không bắt đầu giới thiệu từ Đại sư huynh mà lại bắt đầu từ Thất sư huynh, bởi vì giới thiệu tới Đại sư huynh cuối cùng là để xong xuôi rồi có thể tiện tay đem nàng ném cho đại sư huynh, sau đó chính mình phủi tay chạy lấy người.

 Thanh Huyền Tông của ta mới nhìn qua cũng thấy sớm hay muộn cũng sẽ tan thôi.

 “Đã biết.”

 Bùi Lạc Bạch liếc mắt nhìn Diệp Linh Lang một cái rồi không nói thêm gì nữa, tựa như đã tập mãi thành thói quen.

 “Một khi đã như vậy, vi sư đi bận việc của mình đây.”

 Hoa Tu Viễn nói xong thật sự là đầu cũng không quay lại xoay người đi luôn rồi, dường như nhiệm vụ của sư phụ hắn đã hoàn thành rồi.

 Diệp Linh Lang ngốc ngốc quay đầu nhìn về phía Bùi Lạc Bạch, bộ dáng không hiểu gì hết.

 “Muội biết viện của muội ở chỗ nào chưa?”

 “Đã biết, lúc nãy sư phụ đã chỉ cho muội rồi!”

 “Được rồi, muội trở về nghỉ ngơi đi, bên kia sẽ có người hầu chiếu cố cho muội cuộc sống áo cơm hàng ngày, nếu về sau còn điều gì không hiểu thì tìm tới huynh là được”

 ???

 Cứ như vậy?

 Diệp Linh Lang lại ngây dại.

 Nàng nhớ rõ trong nguyên tác, ngày đầu tiên Diệp Dung Nguyệt tới Thất Tinh Tông phải đi theo một lưu trình dài dòng, lãnh đồ dùng của đệ tử, lấy thẻ tên đệ tử, nhận biết phòng học, nhận biết diễn võ trường, nhận viết phòng tu luyện, nhận biết trưởng lão, nhận biết quản sự, ghi nhớ môn quy, tóm lại là bận rộn cả ngày mới được nghỉ ngơi

 Ngày hôm sau nàng trở thành đệ tử bình thường của Thất Tinh Tông, đến phòng học chung nghe trưởng lão dạy lý luận chung, sau đó học tập pháp quyết cơ bản của tu tiên, rồi tu luyện nhập môn tâm pháp.

 Trong ngày đầu tiên, nhờ có biểu hiện xuất sắc, Diệp Dung Nguyệt trở thành tân đệ tử xuất sắc nhất, có được sự chú ý của toàn bộ Thất Tinh Tông.

 Mà ngày đầu tiên nàng vào Thanh Huyền Tông, liền trực tiếp không có ai quản?

 Chẳng lẽ nàng thật ra là tới đây chỉ để nhận cái danh ngạch đệ tử thôi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play