Bùi Lạc Bạch đã muốn trở về phòng, nhìn thấy Diệp Linh Lang còn đứng ngốc ở tại chỗ, hắn lại quay đầu.
“Tiểu sư muội còn có vấn đề gì không?”
Biết nói gì bây giờ, Diệp Linh Lang cảm thấy vấn đề rất lớn, toàn bộ Thanh Huyền Tông không có chỗ nào là không có vấn đề, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nếu tình thế thật sự là thế, vậy thì nàng ở Thanh Huyền Tông lười biếng dưỡng lão cũng là một lựa chọn tốt, ít nhất cũng không ai quản nàng, cũng không có Diệp Dung Nguyệt lóa mắt ở trước mặt nàng.
Thấy nàng đứng ngốc cả nửa ngày vẫn không nói ra được câu nào, Bùi Lạc Bạch nghĩ là nàng sợ người lạ, chắc là vậy rồi, xem ra nàng mới chỉ khoảng trên dưới mười tuổi, vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, lần đầu tiên rời khỏi vòng tay của bố mẹ để đến tông môn, sợ hãi cũng là chuyện bình thường.
Vì thế, hắn sờ soạng từ nhẫn không gian lấy ra một chiếc nhẫn không gian xinh đẹp đưa cho nàng.
“Đây là lễ gặp mặt đại sư huynh tặng cho muội, Tu Di Giới Chỉ (nhẫn Tu Di) có thể chứa vạn vật vào trong đó, về sau cũng tiện cho muội cất đồ vật.”.
Trong lúc Bùi Lạc Bạch giao nhẫn cho Diệp Linh Lang, trong lòng nàng vô cùng chấn động, trên mặt nàng… càng dại ra.
Tu Di Giới Chỉ!
Ở tiên giới, túi trữ vật thấp kém nhất là Linh túi, giá cả rẻ tiền ai cũng có thể mua, cha mẹ nàng lúc đó là mua cho Diệp Dung Nguyệt một cái, nàng cũng đòi một cái cho mình.
Linh khí trữ vật trung đẳng là nhẫn không gian. Nhẫn không gian thường thấy, nhưng giá cả cũng không rẻ, chỉ có đại môn đại phái, (1) thế gia nhân tài mới có được, tán tiên (2) bình thường mua không nổi.
Trong nguyên tác, khi Diệp Dung Nguyệt vừa mới nhập môn đã được sư phụ tặng một chiếc nhẫn không gian, khiến cho không ít đệ tử Thất Tinh Tông ghen tị muốn đỏ cả mắt. Rốt cuộc Thất Tinh Tông tuy tài đại khí thô (3) nhưng muốn có được một chiếc nhẫn không gian của chính mình thì cũng cần phải nỗ lực tích góp tích phân một năm mới có thể đổi được.
Mà linh khí trữ vật cao cấp nhất là Tu Di Giới Chỉ, đồ vật này ở Tu Tiên giới vô cùng quý giá, quý đến nỗi có tiền cũng khó có thể mua được, chỉ có trưởng lão của nhất đại tông môn (4) trở lên mới có thể có được. Có thể nói Tu Di Giới Chỉ là đồ vật vô cùng xa xỉ, bao nhiêu người ao ước mà không thể có được.
Nhưng hiện tại, đại sư huynh của nàng vừa mới gặp mặt liền tặng nàng một cái Tu Di Giới Chỉ, nháy mặt đã vượt qua đãi ngộ của Diệp Dung Nguyệt sao?
Thanh Huyền Tông của ta giàu có đến thế sao?
Nhìn Diệp Linh Lang vẫn ngây ngốc như cũ, đầu mi của Bùi Lạc Bạch hơi nhăn lại, lễ gặp mặt cũng tặng rồi, sao vẫn còn dáng vẻ này?
Lần này hắn tới chú ý quần áo của tiểu sư muội có chất vải rất tốt, kiểu dáng tinh tế quý giá, vừa nhìn đã thấy rõ ràng nàng là tiểu thư thế gia, ngày thường nhất định được chiều chuộng chăm sóc, à, đã hiểu rồi!
Hóa ra là vì lễ gặp mặt quá ít, nàng không nhìn vào mắt.
Vì thế, hắn lấy từ nhẫn ra một túi linh quả thơm ngọt, nhét vào ngực Diệp Linh Lang.
“Huynh biết muội còn nhỏ, mới đến Thanh Huyền Tông sẽ không quen thuộc, nếu là nhớ nhà tâm tình không tốt có thể ăn chút linh quả, khi linh khí sung túc thì tâm tình cũng sẽ tốt hơn. Trong túi này có đừng 500 linh quả, muội cầm đi làm đồ ăn vặt, không đủ thì lại đến tìm huynh.”
Mới vừa mới phục hồi tinh thần sau chấn động Tu Di Giới chỉ, đang chuẩn bị muốn nói lời cảm ơn thì Diệp Linh Lang lại bị chấn động tiếp.
500 linh quả, làm đồ ăn vặt!
Lời này đừng nói là đệ tử tu tiên bình thường, cho dù là Diệp Dung Nguyệt có ánh sáng của vai chính, nếu nghe thấy cũng bị điên mất thôi.
Cha mẹ nàng phải mất bao nhiêu gia sản mới mua được 10 linh quả cho Diệp Dung Nghiệp, ấy thế mà, đại sư huynh của nàng vừa mới gặp mặt liền tặng cho nàng 500 linh quả để nàng ăn vặt, linh quả dùng để ăn vặt!
Diệp linh lang ôm túi linh quả trong tay đang run rẩy, loại sinh hoạt xa xỉ này nàng xứng đáng có được sao? Thật sự không phải đang nằm mơ chứ?
Bùi Lạc Bạch nhìn tiểu sư muội, thấy nàng không phản ứng gì lớn như cũ, hắn thở dài một tiếng, bé gái nhỏ này tâm tư cũng thật quá khó đoán. Thôi không sao.
Hắn lại từ trong nhẫn lấy ra một cái túi, để vào trong lòng ngực Diệp Linh Lang
Diệp Linh Lang bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ngực đột nhiên trầm xuống, thiếu chút nữa nàng đứng cũng không vững.
“Tha thứ cho đại sư huynh ta không giỏi trong việc tặng quà, ở đây có một vạn linh thạch, muội thích cái gì thì mua cái đó vậy!”
Diệp Linh Lang lại lần nữa bị đống tiền lớn này đập cho ngốc, lúc Diệp Dung Nguyệt xuất môn thì cha mẹ cũng chỉ cho được một trăm linh thạch thôi.
Nhưng lần này nàng vội vàng phản ứng, nàng sợ nếu không đáp lại câu nào thì đại sư huynh của nàng sẽ lấy hết của cải đem cho nàng.
“Đại sư huynh, quà gặp mặt này quá quý trọng, muội như thế nào lại không biết xấu hổ mà nhận!”
“Không sao, ta chỉ sợ muội không thích.”
“Thích, quà mà đại sư huynh đưa muội đều thích, lúc nãy chỉ là muội phản ứng chậm một chút thôi.”
“Thích là tốt rồi, muội trở về nghỉ ngơi đi!”
“Khi nào thì muội bắt đầu tu luyện ạ?”
“Khi nào muội muốn tu luyện thì cứ đến viện của ta, ta sẽ dạy cho muội”
Diệp Linh Lang ôm một ôm quà, sắp bị đại sư huynh làm cho cảm động đến ngất xỉu.
Có lẽ đây chính là vận mệnh, trời cao đem tới cho nàng một sư phụ không đáng tin cậy, liền tặng nàng một đại sư huynh vừa rộng rãi lại ôn nhu.
“Cảm ơn đại sư huynh, muội về viện của muội đây!”
“Được.”
Diệp Linh Lang đi về viện của nàng, nơi ở sạch sẽ ngăn nắp, cây giả đặt bên trong cũng để tâm.
Nàng vừa đi vào liền có người hầu đi lên hầu hạ nàng, quả thực là so với ở nhà còn thoải mái hơn.
Diệp Linh Lang vào phòng, tâm trạng của nàng vô cùng vui vẻ mà đùa nghịch Tu Di Giới Chỉ, đem tất cả đồ vật đều bỏ vào bên trong nhẫn, sau đó lại lấy một cái linh quả ra ăn một miếng to.
Wow, hóa ra miệng đầy linh khí là cảm giác này, thật là ngon.
Nàng nhớ trong nguyên tác lần đầu tiên Diệp Dung Nguyệt ăn linh quả là một tháng sau. Lúc ấy là khảo hạch hàng tháng, nàng vì để tăng lên linh lực, còn ăn liền một lúc ba quả. Sau đó nàng còn tiếc rẻ rất lâu.
Nếu để nàng biết mình lấy linh quả làm đồ ăn vặt, nàng có thể phát điên lên hay không?
Tưởng tượng như vậy, Diệp Linh Lang liền cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, suốt 10 năm trời mà nàng biết, thì người nhận được những thứ tốt đều là Diệp Dung Nguyệt, mỗi lần nàng chỉ có thể nhìn ở phía sau, cơ hội chạm vào cũng không có.
Thật ra nguyên chủ vốn không hề kém cỏi như vậy, nàng có thể bằng thực lực của bản thân có thể thi vào được Tu Tiên Giới. Nàng có thiên phú, nhưng bởi vì tất cả tài nguyên trong nhà đều dành cho Diệp Dung Nguyệt, nàng không có được dù là một phân một hào nào, nên mới bị chậm trễ đến như vậy.
Chỉ cần là cha mẹ của nàng có chút lương tâm, không cần phải thiên vị tài nguyên cho nàng, cho dù là chia đều tài nguyên 5/5 với Diệp Dung Nguyệt, thì với tư chất của nàng, kiếm một tông môn bậc trung cũng không phải là không thể, căn bản là không rơi vào kết cục không có ai muốn, cuối cùng lại rơi vào Thanh Huyền Tông.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, may mà nàng được nhận vào Thanh Huyền Tông, nếu không, đến các tông môn khác lại phải cùng nhau chen chúc trong phòng bốn người, còn phải cực cực khổ khổ tích cóp từng điểm tích phân (4) đổi tài nguyên.
Chỉ cần nghĩ đến đó, Thanh Huyền Tông quả thực chính là thiên đường, nàng quyết định, cả đời này sống làm người của Thanh Huyền Tông, chết làm ma của Thanh Huyền Tông.
Nuốt miếng linh quả cuối cùng xuống, nàng lại thèm ăn thêm, sờ sờ nhẫn lấy thêm một quả nữa tiếp tục ăn.
Mới ăn được miếng đầu tiên, bỗng nhiên nàng dừng lại.
Chờ chút.
Trong nguyên tác viết, cả Thanh Huyền Tông đều là phản diện, đều không có kết cục tốt đẹp, ai nấy đều trở thành đá kê chân giúp Diệp Dung Nguyệt từng bước thăng chức.
Đặc biệt là đại sư huynh, chẳng những bị Diệp Dung Nguyệt một kiếm xuyên tim mà chết, sau khi chết lại bị Diệp Dung Nghiệp cướp mất pháp bảo bản mệnh, kết cục vô cùng thê thảm.
Không được không được, đó chính là đại sư huynh của nàng.
Trong lòng nàng kích động vô cùng, bỗng nhiên ngoài cửa có một trận gió, vèo một cái có thứ gì đó nhảy vào, sợ tới mức khiến nàng nuốt chửng cả miếng linh quả, bị nghẹn, liên tục ho khan.
______
(1) Đại môn đại phái: Những môn phái lớn
(2) Tán tiên: Những người tu tiên đơn lẻ, không ở trong môn phái nào.
(3) Tài đại khí thô: Nhiều tiền nhiều của, ý là giàu có
(4) Tích phân: điểm tích góp được sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong môn phái