Trong lúc bọn họ ấp ứng không trả lời được, thì Diệp Linh Lang tò mò đánh giá người trước mặt.

Khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, bộ dáng tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ lại có khí chất siêu quần, so với những lão nhân ở tu tiên môn phái khác dễ nhìn hơn nhiều.

Dựa theo kinh nghiệm của nàng, người này nhất định là đại sư huynh của Thanh Huyền Tông, thứ nhất là bởi vì thiết lập nhân vật của đại sư huynh đều thật là ôn nhu, đại sư huynh của nữ chủ Diệp Dung Nguyệt chính là điển hình của nam phụ ôn nhu, không màng sinh tử lại cầu mà không được, khiến cho người đọc khóc muốn mù con mắt. 

Thứ hai là bởi vì đại sư huynh thay sư môn tới tuyển tân đệ tử cũng hợp tình hợp lý, rốt cuộc hắn chính là linh hồn tương lai của tông môn, xử lý sự tình của môn phái cũng là điều hợp lẽ thường.

Nhìn đến đại sư huynh, ấn tượng của Diệp Linh Lang đối với Thanh Huyền Tông tốt hơn rất nhiều. Ít nhất bên trong cái tông môn toàn bộ vai ác cũng không phải là ai ai cũng hung thần ác sát dưa vẹo táo nứt. 

Lúc này, cha mẹ không có tim gan kia của nàng cũng nghẹn giọng nói một câu:

“Thanh Huyền Tông là đại môn đại phái trong tu tiên giới, không phải là thứ mà phàm nhận chúng ta có thể tùy tiện mà bình luận, lúc nãy mới mạo phạm hy vọng ngài có thể bao dung cho”.

Chỉ thấy đại sư huynh cười khẽ một tiếng, đẹp khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân thổi qua:

“Ngài nói sai rồi, Thanh Huyền Tông chúng ta tính cả chưởng môn đệ tử bên trong, nhân số tổng cộng không đến mười lăm người, tính gì là đại môn đại phái.”

Lời này vừa nói, đừng nói là khiến cho vợ chồng Diệp gia kinh ngạc muốn rơi cằm, ngay cả Diệp Linh Lang cũng chấn động. Nhân số tổng cộng không đến mười lăm thì tính là môn phái gì chứ? Bất cứ một môn phái nào, không phải chỉ động ngón tay là có thể diệt môn nhà họ hay sao?

Lời nói này của đại sư huynh khiến cho vợ chồng Diệp gia còn chưa kịp hiểu ra cái gì, bọn họ ngơ ngác một hồi, nhìn hắn nửa ngày vẫn không biết phải nói thế nào.

Bọn họ không nói gì cũng không ảnh hưởng đại sư huynh tiếp tục phát huy, hắn cười nói: “Nhưng mà câu nói lúc nãy ngài nói cũng không sai, sự việc đã đồng ý rồi mà làm không được Thất Tinh Tông xác thực sẽ nghĩ không tốt về Diệp Dung Nguyệt, thì việc các người đã đáp ứng với Diệp Linh Lang mà không cho, Thanh Huyền Tông chúng ta cũng sẽ có suy nghĩ không hay.”

Nói xong, hắn đưa ra ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vừa động thì trên đầu ngón tay hắn xuất hiện một con chim lửa nho nhỏ, con chim lửa nhỏ này vừa đáng yêu vừa mê người, chỉ là độ nóng có chút lớn, nóng đến mức khiến cho vợ chồng Diệp gia đổ mồ hôi trán. 

“Diệp gia chúng ta dù gì cũng là trăm năm thế gia, tuyệt đối không có chuyện nói mà không tính toán gì, phần của Linh Lang kia, chờ đến lúc nó đi Thanh Huyền Tông, chúng ta nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ!” - Vợ chồng Diệp gia vội vàng đảm bảo.

“Ngay lúc này!”

“A!” Mẹ Diệp sửng sốt, bà ta đang định nói gì đó, thì ông Diệp mau đẩy bà ra, vội vàng nói: “A cái gì mà a! Bảo bà lấy ra ngay thì ngươi lấy ra ngay đi, sửng sốt làm cái gì! Nhanh lên!”

Bà Diệp không còn dám chậm một phút nào, vội vàng đem túi linh lấy ra đưa cho đại sư huynh.

“Ngài xem, một cái túi linh, mười viên linh quả, trăm viên linh thạch đều ở đây!”

Đại sư huynh cầm trong tay ước lượng, xoay người vứt đến trên người Diệp Linh Lang.

“Đếm đi, thiếu một cái ta bắt họ phải đền gấp 10 lần”.

Nghe được lời này, vợ chồng Diệp gia sợ tái mặt, môn phái tu tiên nhiều như vậy cũng chưa thấy ai nói chuyện không khách khí như vậy, ngay cả đệ nhất tông môn Thất Tinh Tông cũng chỉ mới bắt bọn họ đưa gấp đôi mà thôi.

Thanh Huyền Tông nhà bọn hắn số người còn không tới mười lăm, còn không có ai buồn đến, dựa vào cái gì?

Nhưng những lời này một câu họ cũng không dám nói. Cho dù là tông môn không có bản lĩnh nhưng thật hung hăng, bọn họ cũng không có cái gan để nói, đành nuốt vào ấm ức này.

Diệp Linh Lang nhìn đến cha mẹ mặt mũi đầy ấm ức lại không dám nói câu nào, nội tâm không khỏi kêu to một tiếng thoải mái sung sướng, đây là tác phong của phe phản diện sao? Chuyên trị các loại giả nhân giả nghĩa giả mù sa mưa? Ngay cả làm việc xấu cũng làm một cách thẳng thắn?

Ngay lập tức Diệp Linh Lang cảm thấy đi Thanh Huyền Tông cũng không tồi, ít nhất cũng không phải chịu ấm ức mà khóc sướt mướt.

Nhìn cha mẹ nàng như vậy khổ sở, nàng đành phải rưng rưng đếm đếm đồ vật trong túi linh, một cái cũng không thiếu, ít ra còn thành thật.

“Không thiếu!”

“Vậy chúng ta đi thôi!”

Đại sư huynh nói xong xoay người đi, Diệp Linh Lang đứng ở tại chỗ sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua cha mẹ đang có dáng vẻ hận không thể đánh chết nàng, sau đó vô cùng vui vẻ mà bước từng bước chân nhỏ theo đại sư huynh đi rồi.

“Đại sư huynh, chờ muội!”

Bỗng nhiên lập tức, đại sư huynh liền dừng lại không đi nữa, Diệp Linh Lang thiếu chút nữa đụng vào phía sau lưng hắn.

Hắn quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng: “Ai nói với ngươi ta là đại sư huynh?”

Diệp Linh Lang sửng sốt sờ sờ đầu, không rõ ràng lắm, hỏi: “Người không phải là đại sư huynh sao?”

“Gọi sư phụ!”

“A?”

“Ta là chưởng môn của Thanh Huyền Tông, cũng là sư phụ của ngươi!”

Diệp Linh Lang ngây người.

Hắn thế là chưởng môn Thanh Huyền Tông, đầu lĩnh của đám phản diện, tên là Hoa Tu Viễn!

Tuy là như thế, đại hội tu tiên lớn lớn bé bé hàng trăm môn phái, tới đó nếu không phải là trưởng lão thì là đệ tử, chưa từng nghe qua có môn phái nào là chưởng môn tự mình tới.

Cho dù là Thanh Huyền Tông chỉ có không đến mười lăm người, thì cũng là có đại sư huynh, hiện tại thế nào lưu lạc đến mức chưởng môn phải tự thân xuất mã sao?

Nàng đi tới rốt cuộc là loại tông môn nào? Làm sao mà cảm thấy như không thể chịu đựng nổi nữa?

Hiện tại nàng có thể đổi ý sao?

“Thất thần cái gì? Gọi sư phụ.”

“Sư phụ.”

“Xem biểu tình của ngươi, chẳng lẽ là muốn hỏi vi sư cái gì sao?”

“Có ạ, thân là một chưởng môn tông môn, người vì cái gì mà so với người khác trẻ như vậy? Chưa nghe nói có phải nào có chưởng môn mới hai mươi tuổi á!”

Hoa Tu Viễn nghe xong thì trên mặt đầy vẻ ôn hòa tươi cười, thoạt nhìn hắn thì thấy hắn vô cùng hưởng thụ những lời này. Nghĩa là hắn cũng là một người thích nghe lời nịnh nọt, Diệp Linh Lang yên lặng cân nhắc, nếu là thể có quan hệ tốt với hắn, có hẳn che chở thì những vai phản diện trong môn phái hẳn là sẽ không bắt nạt nàng.

“Đợi vào đến Thanh Huyền Tông ngươi sẽ hiểu!”

“Được sư phụ không chê, nguyện ý nhận đệ tử nhập môn để có thể có cái dựa vào ở tu chân giới này, đại ân đại đức này Linh Lang nhất định không quên!”

Bốc phét tán thưởng xong một hồi, Diệp Linh Lang chẳng những không nhận được tán thưởng, ngược lại nghe Hoa Tu Viễn cười nhạo một tiếng

“Ngươi cho rằng ta nhận ngươi nhập môn là bởi vì không ai muốn ngươi?”

Diệp Linh Lang sửng sốt, chẳng lẽ không phải?

“Thanh Huyền Tông của chúng ta cũng có yêu cầu!”

“Chúng ta dựa vào nhan sắc mà nhận người!” Hoa Tu Viễn tùy tay vung lên chỉ một đám người: “Đám dưa vẹo táo nứt kia, mơ tưởng tiến vào cửa Thanh Huyền Tông của ta.”

Diệp Linh Lang nhìn lướt qua rất là chấn động, tuy là thế, nhưng mà người ta cũng không muốn vào Thanh Huyền Tông chúng ta.

“Đi thôi, năm nay chỉ thu một mình ngươi, trực tiếp theo ta về tông môn là được, những chuyện linh tinh khác không cần để ý làm gì!”

Quá trình bái sư thu đồ đệ còn có tân đệ tử ở Liên Minh đăng ký, cùng với việc phát ra thân phận ngọc bài, cũng là chuyện linh tinh hay sao?

Diệp Linh Lang tự lẩm bẩm trong lòng, chỉ thấy Hoa Tu Viễn vung lên linh kiếm dừng dưới chân bọn họ, hắn đứng ở phía trên linh kiếm.

“Đi lên”

Diệp Linh lang theo Hoa Tu Viễn bước lên linh kiếm, hắn ngự kiếm bay lên trên bầu trời xanh, thân ảnh hai người ở trên đỉnh núi đen nghịt người vô cùng chói mắt. Không ít người ngẩng đầu lên khiếp sợ nhìn bọn họ.

“Đây là môn phái nào? Liền ngự kiếm đi luôn rồi? Kiêu ngạo thế!”

“Nghe nói là Thanh Huyền Tông, năm nay may mắn nhặt được một đệ tử, trực tiếp mang đi rồi!”

“Hóa ra là Thanh Huyền Tông, thế thì đúng rồi, dù sao không có người thì cũng không cần phải các trưởng lão mang theo một đoàn tân đệ tử trèo đèo lội suối trở về đi!”

Sau nửa ngày, Hoa Tu Viễn mang theo Diệp Linh Lang tiếp đất ở bên ngoài cổng Thanh Huyền Tông.

Diệp Linh Lang vừa nhấc đầu liền thấy được khí thế to lớn của cổng lớn Thanh Huyền Tông, phía sau cửa lớn là một hàng thềm đá thật dài nhìn không đến điểm cuối, một đường thông lên núi.

Không thể không nói, Diệp Linh Lang bị chấn động bởi cổng lớn Thanh Huyền Tông rồi, nhìn dáng vẻ môn phái vẫn là rất dày rất chắc. Sau khi nhập môn nàng cố gắng nỗ lực tu luyện, mặc dù không làm được đại sự thì giữ mạng nhỏ cũng không phải vấn đề mới được.

Như vậy, nàng mới cảm thấy an lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play