"Ta không phục!"
Nghe tiếng từ chính miệng mình kêu to, Diệp Linh Lang khiếp sợ, nàng mê mang giương mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình đang đứng ở giữa một cái sân to đùng, mà mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, chờ nàng giải thích.
Diệp Linh Lang cũng ngơ ngác, cho đến khi một loạt ký ức mạnh mẽ rơi vào trong não, nàng mới đau lòng mà phát hiện mình vừa xuyên sách.
Xuyên vào một cuốn truyện tu tiên, biến thành nữ phụ pháo hôi cùng tên Diệp Linh Lang.
Nữ chính Diệp Dung Nguyệt là con nuôi Diệp gia, từ nhỏ có thiên tư xuất chúng, lại có mệnh cách cao quý, nên cả nhà họ Diệp đều chiều chuộng nàng đến tận xương. Còn Diệp Linh Lang là con đẻ nhà họ Diệp, tư chất bình thường lại kiêu ngạo ương ngạnh, tự nhiên trở thành tấm nền làm nổi bật cho Diệp Dung Nguyệt.
Trong nguyên tác, tư chất của Diệp Dung Nguyệt ở đại hội thu đồ đệ Tu tiên giới khiến cho toàn bộ người ở đây kinh ngạc, trở thành đối tượng tranh đoạt của toàn bộ các tông môn, mà Diệp Linh Lang miễn cưỡng vừa đủ tư cách tuyển, chỉ có thể được phân đến những tông môn kém cỏi nhất.
Không cam lòng, Diệp Linh Lang trước mặt tất cả mọi người đại náo một hồi, lấy công ơn dưỡng dục ép Diệp Dung Nguyệt phải đem nàng cùng nhau vào Thất Tinh Tông, tông môn tốt nhất tu tiên giới.
Sau khi nhập môn, Diệp Linh Lang phải làm ngoại môn đệ tử, làm tạp dịch chịu khổ đủ loại, cái gì cũng không được học.
Mà Diệp Dung Nguyệt trở thành thân truyền đệ tử, thành thiên tài thiếu nữ mà toàn bộ tu tiên giới đều cực kỳ hâm mộ.
Tâm sinh ghen ghét, Diệp Linh Lang không ngừng làm việc ác, dùng nhiều thủ đoạn hãm hại Diệp Dung Nguyệt, cuối cùng bị Diệp Dung Nguyệt phế bỏ một thân tu vi, bị sư phụ của Diệp Dung Nguyệt trục xuất khỏi sư môn, sau đó lại bị người ái mộ của Diệp Dung Nguyệt vạn tiễn xuyên tâm, chết vô cùng thê thảm.
Vào thời điểm này, Diệp Linh Lang vừa lúc ở đại hội tu tiên hô to một tiếng không phục, chuẩn bị ép Diệp Dung Nguyệt đem nàng tiến vào Thất Tinh Tông.
"Ngươi có gì không phục?"
Chờ nửa ngày không thấy Diệp Linh Lang mở miệng, làm người chủ trì đại hội thu đồ đệ, sư phụ của Diệp Dung Nguyệt, trưởng lão Thất Tinh Tông tên là Triệu Dương Hoa cau mày chất vấn kẻ gây nhiễu loạn trật tự này.
Là giáo sư nghiên cứu khoa học trẻ tuổi có thiên phú nhất quốc gia, kiếp trước Diệp Linh Lang cả ngày 24h đều bận làm đề tài nghiên cứu phát minh, chuẩn bị có kết quả thì lại bị xuyên vào sách, thế là công sức đổ sông đổ bể.
Diệp Linh Lang bỗng nhiên không muốn nỗ lực nữa, nằm yên một chỗ đi, thích làm gì thì làm, dù sao thì nỗ lực cũng chẳng có kết quả tốt, còn phải rơi vào kết cục chết thảm. Đi đến gia nhập tông môn kém cỏi nhất thì sao? Chỉ cần ăn ngon uống ngon chơi vui, chẳng phải quá tốt sao?
“Ta không phục cha mẹ ta bất công!” Diệp Linh Lang lớn tiếng trả lời: “Tỷ tỷ của ta thiên tư xuất chúng sau này nhất định sẽ có thành tựu, nhưng lần này tỷ muội chúng ta tham gia đại hội thu đồ đệ Tu chân giới, cha mẹ ta chỉ chuẩn bị cho một mình ta một cái túi linh, mười viên linh quả, một trăm linh thạch, còn tỷ tỷ ta không có, đối với tỷ ấy vô cùng không công bằng! Tuy rằng nàng là con gái nuôi không chung huyết thống, nhưng nuôi nhiều năm như vậy cũng phải có cảm tình chứ, không nên đối với tỷ ấy như thế!”
Lời này vừa nói, toàn trường một mảnh ồ lên, sôi nổi chỉ chỏ Diệp gia.
Không nghĩ tới một thế gia phàm tục lại có thể hùng hậu như vậy, có thể mua túi linh, linh quả cùng linh thạch, số lượng còn không ít, đối với người phàm quả thực là một số tiền vô cùng lớn.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ Diệp gia có thể bất công đến thế, con gái nuôi tư chất hơn người, các tông môn đều tranh đoạt lẫn nhau, mà bọn họ chuẩn bị nhiều đồ vật tốt thế cho con đẻ, lại không cho con nuôi chút nào, thật quá đáng!
Cũng may mà nữ nhi nhà họ tuy rằng tư chất bình thường lại có trái tim thiện lương, nói ra chuyện này, nếu không thì Diệp Dung Nguyệt đành phải chịu đựng nỗi ấm ức này.
Nghe được lời này, sư phụ Diệp Dung Nguyệt là trưởng lão Triệu Dương Hoa, vốn là vô cùng bênh vực người mình, đứng lên quát lớn: “Hỗn trướng! Ngay cả chúng ta đều coi Diệp Dung Nguyệt là bảo bối trong lòng, các ngươi làm sao có thể khiến nó ấm ức như thế!”
Bị chất vấn như vậy, Diệp gia liền ngây ngẩn tại chỗ. Mấy thứ này bọn họ đúng là đã chuẩn bị, nhưng đều là cho Dung Nguyệt, Linh Lang mới là người không có, bọn họ nghĩ tư chất của Linh Lang kém cỏi, dù có cho thì cũng chẳng đem lại kết quả gì, không cần thiết phải lãng phí nhiều tiền như thế vào nàng.
Nhưng không ai biết, đồ vật của họ còn chưa đưa ra đã bị Linh Lang nói ra trước mặt nhiều người như thế, mọi người đối với sự bất công của Diệp gia chỉ chỉ chỏ chỏ, đối với Linh Lang chân thành thiện lương lại khen ngợi, hiện giờ mà giải thích cho họ thứ này là cho Dung Nguyệt chứ không phải cho Linh Lang, chỉ sợ sẽ bị mắng thảm hơn.
Cho nên việc này bọn họ chỉ có thể chịu đựng khó chịu, nuốt vào trong lòng.
“Chuyện này là do chúng ta sơ sẩy, trở về nhất định sẽ chuẩn bị thêm cho Dung Nguyệt, chắc chắn sẽ không để nó chịu ấm ức tí nào” Cha Diệp vội vàng nói.
“Các ngươi sao có thể có mặt mũi nói những lời này? Lúc trước chưa chuẩn bị đã khiến cho Dung Nguyệt bị ấm ức rồi! Túi linh không cần chuẩn bị nữa, vi sư sẽ cho nó thứ tốt hơn, nhưng linh quả cùng linh thạch cần phải tăng lên!” - Triệu Dương Hoa nói.
Linh quả linh thạch phải tăng lên? Vợ chồng họ Diệp tức khắc mặt mũi trắng bệch. Mấy thứ này đối với người phàm tục đều là có giá trên trời, bọn họ trước đó chuẩn bị những cái đó cho Dung Nguyệt là đã tốn nửa gia tài rồi, hiện tại muốn nhiều hơn, vậy thì Diệp gia chẳng phải là muốn táng gia bại sản?
Bọn họ đưa mắt về phía Diệp Dung Nguyệt, hy vọng nàng có thể nói gì, mà khi bọn họ nhìn đến nàng đứng ở bên cạnh Triệu Dương Hoa, hai mắt đỏ bừng cố không nén nổi nước mắt, nhấp môi không nói nên lời, bọn họ liền cảm thấy đau lòng.
Vì thế bọn họ đành nói “Được rồi, chúng ta sẽ bồi thường Dung Nguyệt gấp đôi!”
Nghe được lời này, Triệu Dương Hoa vừa lòng gật gật đầu, Diệp Dung Nguyệt cũng lau nước mắt trên khóe mắt, lộ ra vẻ tươi cười.
“Một khi đã như vậy việc này coi như xong, tiếp tục đại hội thu đồ đệ!”
Sự việc nhỏ kết thúc, hiện trường lại khôi phục không khí náo nhiệt.
Diệp Linh Lang thu lại ánh mắt trên người họ, mặt nàng không có biểu tình gì búng búng bụi bặm trên tay áo. Sự thiên vị này nguyên chủ sớm đã quen, mà nàng mới tới lại càng không cần phải liều sống liều chết đi cầu một phần quan tâm hay thân tình.
Từ nay về sau, ai nấy đều mạnh khỏe, tương lai nàng có linh thạch linh quả bên người, những ngày đầu mới đến tông môn cũng rời xa Diệp Dung Nguyệt, có lẽ cũng không đến mức quá khó khăn đi.
Chờ chút, vừa nãy trên đại hội nói kém cỏi nhất tông môn nguyện ý nhận nàng gọi là gì? Giống như là…
THANH! HUYỀN! TÔNG!?
Diệp Linh Lang toàn thân chấn động, dường như vạn dặm trời quang mà lại nện xuống đầu nàng một đạo sấm sét.
Thanh Huyền Tông trong nguyên tác tiếng tăm lừng lẫy, số lần nhắc tới không kém gì Thất Tinh Tông, nhưng lại không phải bởi vì nó lợi hại, mà là trong quyển sách này tất cả những vai phản diện đều đi ra từ tông môn này, có thể nói ai ai cũng đều có phản cốt (*), toàn bộ tông môn đều là phản diện!
Từ góc độ nào đó tới nói, cũng coi như là vô cùng lợi hại.
Càng đáng sợ là, tất cả những vai phản diện ở Thanh Huyền Tông này đều chết trong tay Diệp Dung Nguyệt, nghĩa là cuối cùng nàng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị Diệp Dung Nguyệt xử lý?
Trong lúc nàng còn kinh ngạc, phía sau truyền đến tiếng của mẹ ruột, vừa vội vàng vừa bực tức:
“Linh Lang, cái đồ bại gia tử, vừa mới ở đây trước mặt nhiều người như vậy, mày nói mê sảng cái gì?”
Diệp Linh Lang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc “Con nói không đúng sao? Không phải bố mẹ đã chuẩn bị những thứ kia à?”
“Đương nhiên là mày nói không đúng rồi! Những thứ kia đúng là chúng ta có chuẩn bị, nhưng đều là cho Dung Nguyệt! Tư chất của nàng tốt, mấy thứ này có thể có công dụng, còn mày tư chất kém cỏi, qua được vài ngày tu luyện đều sẽ không chịu nổi mà bị đuổi về nhà! Lãng phí những cái đó làm gì!”
Lúc này, cha ruột của nàng ở bên cạnh lạnh mặt nghiêm túc mở miệng: “Diệp gia tuy cũng có chút tiền tài, nhưng cũng không thể mua được nhiều đồ vật như vậy. Phần của mày cũng đừng mong, tao lại mua thêm một phần gấp đôi cho Dung Nguyệt. Nếu không đồng ý rồi mà không làm được, Thất Tinh Tông suy nghĩ không tốt đối với Dung Nguyệt.”
Diệp Linh Lang tức cười.
“Nhưng cha mẹ đáp ứng rồi mà không làm được, tông môn của con cũng sẽ suy nghĩ không tốt về con!”
“Mày cũng không xem nhận mày là cái loại tông môn nào?”
“Diệp gia chủ, ngươi cảm thấy Thanh Huyền Tông của chúng ta là cái loại tông môn gì?”
Một tiếng nói ôn hòa như gió thoảng truyền đến từ phía sau, vợ chồng Diệp gia sắc mặt khó coi quay đầu lại thì thấy được một người không biết đã đứng phía sau họ từ khi nào.
Ở sau lưng người nói lời khinh thường lại bị phát hiện không chỉ xấu hổ còn vô cùng mất mặt, hơn nữa nói thế nào đi nữa thì các tông môn ở Tu tiên giới có thế lực rộng lớn so với phàm tục thế gia, dù cho người ta có vô dụng thì cũng không phải nơi bọn họ có thể đắc tội được.
Điều này khiến cho vợ chồng Diệp gia luống cuống.
_____
* Phản cốt: Có thể hiểu là sinh ra đã có “tướng” phản cốt (cốt ở đây là xương) - ý là người xấu từ trong xương cốt. Theo sách tướng thì như thế, chứ trong truyện thì mình nghĩ có thể hiểu theo cách khác, giống như là sinh ra đã bướng bỉnh ghê gớm không hiền lành ấy.