Xuyên Làm Nữ Chính Truyện Điền Văn

Chương 2


1 tháng


4.
Sáng hôm sau, khi tôi đang ăn sáng, Kỷ Hành đã mặc vest từ trên lầu xuống, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc. Không hiểu sao tôi lại nhớ đến cảnh anh ấy cởi trần trong phòng tắm tối qua và cúi đầu hôn tôi.

Vành tai tôi bỗng chốc đỏ bừng như lửa cháy, đốt thẳng vào trái tim tôi.

Mẹ nuôi thấy mặt tôi đỏ bừng, lo lắng hỏi: "Tiểu Hỉ, sao tai con đỏ thế? Tối qua tắm lâu quá bị nhiễm lạnh sao?"

Tắm…

Tôi càng đỏ mặt hơn khi nghĩ đến cảnh Kỷ Hành nhẹ nhàng bế tôi vào bồn tắm sau khi tắm tráng, vừa dùng đầu vòi hoa sen tắm cho tôi, vừa dùng tay nhẹ nhàng thoa sữa tắm lên người tôi.

"A Hành, sao con không đưa tiểu Hỉ tới bệnh viện kiểm tra? Mẹ nghĩ con bé hình như bị sốt." Mẹ nuôi nhìn thấy Kỷ Hành ngồi đối diện với tôi liền nhắc nhở anh ấy.

Kỷ Hành ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, đúng lúc tôi tưởng anh định vạch trần tôi trước mặt mọi người thì anh lại nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Khi chúng tôi đi ra ngoài, tôi ngồi vào ghế phụ của Kỷ Hành và tìm thấy một tờ giấy trên ghế phụ “Ghế đặc biệt dành cho tiểu Hỉ”.

Tôi không khỏi bật cười.

Kỷ Hành quay người lại nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt đầy sự thăm dò và quan sát.

Việc bị nhìn chằm chằm khiến tôi không khỏi cảm thấy rất lo lắng.

Chẳng lẽ anh ta có thể nhìn ra thân thể này có linh hồn khác sao?

Tôi lắp bắp hỏi anh ấy: “Anh ơi, có chuyện gì vậy?”

Anh đưa tay thắt dây an toàn cho tôi rồi quay người ngồi xuống, đặt tay lên vô lăng.

Sau khi gõ nhẹ ngón trỏ lên vô lăng vài lần, anh ấy đột ngột nói: "Em bị sao vậy?"

“Dạ?” Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, muộn màng nhận ra ý tứ trong lời nói của anh ấy, mặt tôi lại đỏ bừng, vội vàng giải thích: “Cái đó…, anh ơi, em…”

"Em cảm thấy cơ thể khá khó chịu. Em muốn anh kiểm tra cho em cơ ~" Chưa kịp nói xong, lời thoại trong miệng tôi đã chuyển thành lời của nữ chính theo kịch bản gốc.

Má ơiiiii! Ai viết cái lời thoại này vậy?

Yết hầu của Kỷ Hành lên xuống hai lần, tay tôi không tự chủ mà nắm lấy tay anh, từ từ đưa về phía váy.

Dừng lại đi! Dừng lại đi!

Đầu óc tôi như phát điên nhưng cơ thể tôi lại luôn tuân theo cốt truyện ban đầu. Nhưng có lẽ bởi vì nhìn thấy vẻ mặt bối rối và hoảng sợ của tôi, Kỷ Hành liền thu tay lại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng anh ta lại chậm rãi nói một cách lạnh nhạt: "Nhóc con, không thể làm ở đây được. Chân anh dài quá, sẽ ảnh hưởng đến kỹ thuật của mình. Buổi tối đến phòng anh, anh làm em sung sướng."

Tôi thực sự muốn nói là không cần. Tối qua ăn thịt đủ rồi và giờ cơ thể tôi không thể chịu đựng được thêm nữa.

Nhưng lời nói tự nhiên bật ra khỏi miệng: "Được thôi~ Em rất mong chờ nó ~"

5
Kỷ Hành cuối cùng cũng không có đưa tôi đi bệnh viện. Anh ấy là bác sĩ nên biết rõ rằng tôi không hề bị sốt.

Anh thả tôi xuống trước cổng trường.

Vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy một đôi bạn trẻ đang ngồi trên ghế đá ven đường. Cô gái thì chủ động ngồi vào lòng người kia còn tay của chàng trai thì luồn vào trong quần áo của cô ấy.

Chuyện này có thể diễn ra giữa ban ngày ban mặt vậy sao?

Dù đây chỉ là những NPC trong truyện nhưng tôi vẫn lo lắng về tình trạng quấy rối mà các cô gái có thể gặp phải trong tương lai.

Tôi kéo ba lô và dứt khoát đi về phía họ. Tôi kéo cô gái ra khỏi người chàng trai và chỉnh trang lại quần áo cho cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi ngơ ngác.

Tôi giáo dục cô ấy trước khi bị phản bác: "Đây là nơi công cộng. Cô là con gái thì phải yêu bản thân mình. Làm sao có thể để bản thân mất mặt chỉ vì thỏa mãn nhu cầu thể xác của đàn ông cơ chứ? Cô cần phải yêu chính mình."

“?"

Dường như chưa từng có ai nói những lời như vậy với cô ấy. Cô ta cảm ơn tôi rồi kéo chàng trai đi mất.

Tôi mỉm cười hài lòng.

Có vẻ như việc thay đổi cốt truyện không hề khó khăn.

Sau khi quay lại, tôi thấy xe của Kỷ Hành đậu ở bên đường.

Tại sao anh ấy vẫn chưa rời đi?

Tôi chợt nhớ đến cốt truyện gốc trong cuốn sách.

Trong cốt truyện gốc, dựa theo tính cách của nữ chính, lẽ ra cô ấy phải rất hưng phấn ngồi xổm bên kia đường và xem cuộc vui vừa rồi giữa hai người. Dù sao nữ chính cũng là một người phụ nữ thích hóng hớt.

Tôi lo Kỷ Hành sẽ nhận ra điều gì đó kỳ lạ ở bản thân nên tôi cố nở một nụ cười và vẫy tay chào anh ấy.

Rất may không có chuyện gì xảy ra còn anh ta bèn phóng đi mất.

6

Tôi thở dài nhẹ nhõm và bước vào giảng đường.

Trên đường đi, tôi gặp Tiêu Lạc, nam chính thứ hai trong sách.

Tiêu Lạc có tính cách vô tư, biết nữ chính đã yêu thầm Kỷ Hành nhiều năm, một lòng muốn ngủ với Kỷ Hành. Cậu ta một bên hiến kế cho nữ chính, mặt khác lại cùng nữ chính “vui vẻ” với nhau.

Cậu ta biết về kế hoạch mây mưa trong phòng tắm cùng Kỷ Hành tối qua của nữ chính.

Vừa gặp nhau, cậu ấy đã tiến tới, cẩn thận nhìn tôi: “Tối qua thành công chứ?”

Tôi phủ nhận một cách hoàn toàn

Thấy tôi nói dối, cậu ta đành bất đắc dĩ nắm tay tôi hỏi: "Tiểu Tống, em có thể cân nhắc mối quan hệ tay ba được không? Cũng khá thú vị. Hơn nữa sức khỏe của tôi thực sự cũng không tệ!"

Đây là âm mưu máu chó gì vậy?

“Tôi, tôi, tôi…” Tôi đang nghĩ cách từ chối kẻ biến thái là anh ta.

Giọng nói của Kỷ Hành đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói mấy câu: “Mình tôi cũng có thể thỏa mãn cô ấy!”

Hả? Sao anh ấy có vẻ tức giận thế?

Nhưng điều quan trọng hơn là anh ấy không phải là nên ở bệnh viện sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

Anh kéo tôi mạnh đến nỗi chẳng mấy chốc một vết đỏ xuất hiện trên cổ tay trắng trẻo của tôi. Tôi kêu lên đau đớn. Anh bèn buông ra và ôm tôi vào ngực.

Giọng điệu của anh trầm thấp mang tính chiếm hữu: "Em không phải là muốn chơi trên xe sao? Không phải là không thể nhưng không phải vì thế mà em lại nghĩ tới thằng đàn ông khác..."

Hả? Sao câu chuyện nay càng ngày càng điên cuồng, xấu hổ tới vậy!?

Tôi sợ mình sắp suy thận mất...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play