Xuyên Làm Nữ Chính Truyện Điền Văn

Chương 3


1 tháng


7
Theo cốt truyện ban đầu, tôi nhất định sẽ lên xe cùng Kỳ Hảnh làm một trận mây mưa tới long trời lở đất

Nhưng đây là trường học, là nơi dạy dỗ, giáo dục con người.

Tôi không muốn làm hoen ố nơi này.

Ngay khi lời thoại ban đầu của nữ chính chuẩn bị nói ra, tôi lập tức vòng tay qua cổ Kỷ Hành, kéo anh xuống, dùng miệng chặn lời thoại của mình.

Sau khi cảm nhận được cảm xúc ngày càng hỗn loạn của Kỷ Hành, tôi mới xấu hổ đẩy hắn ra.

"Anh ơi, em không muốn ở đây~ Ở đây không thích ~"

Cũng may Kỷ Hành vẫn tôn trọng ý kiến ​​của tôi.

Anh kìm nén dục vọng dưới mắt, hôn lên trán tôi lần nữa rồi quay người rời đi.

8.
Tôi quay lại lớp học nhưng vừa bước vào cửa, tôi đã choáng váng bởi cảnh tượng phóng đãng trước mặt.

Một đôi tình nhân trẻ đang ôm ấp, hôn hít quấn quýt.

Đau mắt quá đi.

Tôi càng ngày càng nghi ngờ tác giả truyện điền văn này có phải là một người đàn ông không tôn trọng phụ nữ hay không?

Mặc dù không có giới hạn về sự phóng đãng trong cốt truyện của điền văn nhưng những người phụ nữ trong tiểu thuyết cũng cần được tôn trọng, thay vì phơi bày da thịt một cách thiếu phẩm giá để tán tỉnh các NPC nam trong tình huống này.

Tôi muốn thay đổi số phận của từng nhân vật nữ trong cuốn sách.

Tôi bước lên bục với vẻ mặt nghiêm túc và vặn âm lượng micro lên mức tối đa.

"Dừng các hoạt động lại! Mau chỉnh trang quần áo rồi trở về chỗ ngồi để bắt đầu vào học thôi."

Các sinh viên bị sốc đến mức ngừng các hoạt động lại để tập trung vào tôi. Trong mắt họ vẫn còn nét bối rối.

Đúng vậy, nữ chính trong nguyên tác là người thường xuyên đánh giá cao và khuyến khích sinh viên của mình yêu sớm, sớm đạt được hạnh phúc với đàn ông và tận hưởng niềm vui của tuổi trưởng thành.

Lớp học của cô ấy không phải để truyền đạt kiến ​​thức văn học mà là dạy sinh viên cách lấy lòng đàn ông.

"E hèm, bắt đầu từ hôm nay, các em không được phép gần gũi với nhau trong lớp chứ đừng nói đến việc yêu sớm." Tôi nói khi cầm bài giảng bước lên bục phát biểu.

Một cô gái đáp lại tôi một cách không vui.

"Nhưng cô ơi, không phải chính cô đã nói nếu thích ai đó thì phải sớm trói buộc người đó bằng thân hình xinh đẹp của mình sao?"

Lời nói của cô ấy đã nhận được sự đồng tình của các sinh viên khác.

"Đúng vậy cô ơi, trước đó cô đã từng nói, từ 8 tuổi cô đã thích anh trai của mình kia mà!"

“Sao cô có thể ăn thịt mà bắt bọn em ăn chay?”

TÔI:"……"

Tính cách của nữ chính thật sự rất điên mất rổi!

Tôi muốn thay đổi những NPC này nhưng suy nghĩ và cuộc sống của họ đã bị thao túng. Muốn làm được là cả một chặng đường dài phía trước!

"Đúng, tôi đã dạy các em những điều đó." Tôi kiên nhẫn giáo dục họ, "Nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng mình đã sai khi dạy các em theo cách này. Cuộc sống của chúng ta không chỉ có d.ụ.c v.ọ.n.g mà còn phải có lý tưởng và hoài bão."

Nhưng một lời của tôi cũng không lọt vào tai của bọn họ.

Trong lớp học, đám sinh viên chỉ ngoan ngoãn được năm phút mà không gây ra rắc rối gì. Ngay khi tôi quay lại và viết lên bảng, chúng lại trở về trạng thái ban đầu.

Thật là đau đầu.

9
Sau giờ học, tôi quay lại phòng giáo viên để sửa bài luận.

Vừa mở ra, tôi sợ tới mức phải vội đóng bài luận lại.

Cái quái gì thế này? Tựa đề của bài luận là "96 tư thế được mở khóa bởi tôi và nửa kia"

???

Thái dương của tôi đau nhói.

Tiêu Lạc không biết từ đâu xuất hiện, tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ấy đã cầm cuốn bài luận bên cạnh tôi và mở ra.

Sau khi nhìn thấy dòng chữ mô tả bên trong, chóp tai tôi lập tức đỏ bừng và lập tức nhìn sang.

"Cô Tống, cô đang dạy môn này à? Thực ra tôi khá giỏi môn này đấy. Cô có muốn tôi dạy cho cô không?"

Tôi sợ hãi trước những lời nói đầy ẩn ý của anh ta đến mức suýt ngã khỏi ghế.

Tôi nhớ rằng trong nguyên tác, Tiêu Lạc là con trai của hiệu trưởng. Anh ấy đẹp trai, tài năng và là một giáo viên giỏi nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy nữ chính, đầu óc anh ta lại tràn ngập những suy nghĩ không hề trong sáng tí nào vậy?

Tôi cho rằng tất cả điều này đều do tác giả muốn vậy.

Nghĩ nghĩ một lúc, tôi nghiêm túc nhìn Tiêu Lạc, phản bác: "Thầy Tiêu, đây là nơi dạy học, sinh viên viết bài luận như vậy mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn với tôi sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Tiêu Lạc cũng thu lại nụ cười vui vẻ.

Anh ta xấu hổ gãi gãi sau đầu, hỏi một câu: "Cô Tống, tôi cảm giác như cô... hình như thành một người khác vậy... Dạo này cô mệt quá phải không?"

Mệt……

Tối qua tôi thực sự mệt mỏi. Những cảnh không thể kiểm soát được của bộ phim tối qua với Kỷ Hành hiện lên trong đầu tôi.

Nhưng câu hỏi của anh cũng làm tôi nhớ lại. Trong thế giới của tôi có một câu nói như vậy: “Khi no ấm người ta nghĩ đến dục vọng.”

Trong đầu sinh viên chỉ nghĩ tới những việc này bởi vì bọn họ quá nhàn rỗi.

Để học hành tới kiệt sức, tôi không tin bọn họ còn đủ sức để nghĩ tới việc đó.

Tôi cười lớn khi một kế hoạch chợt nảy ra trong đầu tôi.

Tiêu Lạc ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi không giải thích mà chỉ đứng dậy vỗ vai anh, dặn dò lần sau đừng để bị ảnh hưởng bởi những suy nghĩ xấu xa trong đầu mà hãy trở thành một giáo viên tốt và chính trực.

Nghe tôi nói xong, Tiêu Lạc đứng ngơ ra đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play