Nếu bỏ qua bối cảnh kinh dị, thôn Quan Bình chỉ là một ngôi làng nằm giữa núi rừng xanh tươi, xung quanh là những ngôi nhà, ruộng đồng và khắp nơi là rừng bách. Cây bách ở đây mọc rất um tùm, cao vút và thẳng tắp, là loại cây thường xanh phổ biến ở các ngôi làng miền Nam.
Tiếng kêu cót két phát ra khi xe gỗ chở quan tài lăn bánh trên con đường đá vôi.
Thấy nét mặt mơ hồ của những người đi cùng, Lê Tri giải thích: “Từ xưa đến nay, hầu hết mọi nghề đều ưu tiên nguyên liệu tại nơi mà họ sống.”
Cô ngước nhìn cây cầu đá xa xa như được treo lơ lửng giữa không trung: “Thôn Quan Bình nằm ở nơi hẻo lánh, đường núi hiểm trở, và con đường duy nhất để vào thôn là cây cầu đó. Giao thông ở đây rất bất tiện. Với những ngôi làng như thế này, làm bất cứ việc gì người dân cũng sẽ ưu tiên sử dụng nguyên liệu sẵn có, vì chi phí vận chuyển từ bên ngoài quá cao. Những người dân ở vùng hẻo lánh này không thể mua được quan tài từ nơi khác, khả năng lớn nhất là họ sẽ dùng nguyên liệu sẵn có tại địa phương.”
Mà cây bách chính là loại gỗ phổ biến và dồi dào nhất ở thôn Quan Bình.
Liên Thanh Lâm và Tri Y đột nhiên bừng tỉnh, khán giả cũng không ngờ rằng cô lại suy luận từ góc độ này, bảo sao cô vừa đi vừa quan sát suốt quãng đường.
Dọc đường đi, không chỉ trên núi mà cả những triền dốc ven đường làng cũng mọc đầy cây bách. Chỉ có điều, do đất đai và ánh sáng ở những chỗ này không được tốt nên cây bách ở đây mọc xiêu vẹo, cành lá thì mỏng manh.
Lê Tri cúi xuống nhặt một nhành bách bị gió thổi gãy, lá kim màu xanh tươi mọng như bông lúa, giữa các nhánh lá có rất nhiều quả nhỏ màu xanh lục.
Hứa Thuật bỗng lên tiếng: “Ngôi làng này lớn thế, cô có đi hết được mọi nơi đâu. Biết đâu trên núi còn có cây liễu và cây thông thì sao?”
Không muốn thừa nhận hành động vừa rồi của mình quá liều lĩnh, anh ta chỉ có thể tìm cách chất vấn cô để tự bào chữa.
Lê Tri lắc nhành bách trong tay trước mặt anh: “Nhìn thấy gì không?”
Hứa Thuật: “…Thấy gì?”
Lê Tri: “Quả đấy.”
Hứa Thuật vẫn chưa hiểu, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Lê Tri cười khẽ: “Thế giới của chúng tôi có câu ngạn ngữ này: ‘Liễu ra hoa nhưng không ra quả.’ Câu này nói về việc cây liễu không kết quả. Họ đã kiêng kỵ việc dùng vải lụa cho áo liệm thì chắc chắn họ cũng sẽ kiêng dùng gỗ liễu cho quan tài.”
Cây liễu không kết quả, tượng trưng cho sự tuyệt tự, trong khi cây bách có nhiều quả, mang ý nghĩa phúc lộc đa tử, đương nhiên họ sẽ chọn gỗ bách.
Có vẻ Hứa Thuật vẫn còn muốn phản biện: “Nhưng còn…”
Tri Y lập tức chen ngang: “Ít nhất thì gỗ liễu là không đúng! Quan tài làm bằng gỗ liễu là sai! Hơn nữa, phản ứng của NPC cũng chứng minh rằng Lê Tri đã chọn đúng rồi!”
Sắc mặt Hứa Thuật trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và đưa quan tài về.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Không ai nói thêm gì, cả nhóm tăng tốc để đưa quan tài trở về.
Tro tàn của giấy tiền bay lượn trên không trung phía trên bức tường sân. Ba người chơi đang chờ ở linh đường lúc này đang run rẩy quỳ trước hỏa lò để đốt giấy. Thấy bọn họ trở về, ba người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thầy âm dương lại xuất hiện, vẫn là giọng nói không chút cảm xúc kia: “Chuẩn bị nhập quan.”
Ba người kia biết mình có lỗi nên lập tức nhiệt tình xông vào giúp đỡ, theo yêu cầu mà đặt quan tài vào trong linh đường, sau đó dưới sự chỉ dẫn của thầy âm dương, bày trí bên trong quan tài. Cuối cùng thì xác của trưởng thôn cũng có thể được nhập quan, nhưng yêu cầu là phải được con cái tự tay hợp sức mà đặt vào, đầu, eo, chân đều phải nằm trên một đường thẳng, để có thể đặt vào quan tài một cách ngang bằng.
Dù không ai muốn chạm vào xác chết, nhưng lúc này cũng không thể tránh được, ai cũng sợ rằng điều kiện kích hoạt cái chết sẽ là không đụng vào xác khi nhập quan.
Lê Tri nhìn quanh góc phòng, chỗ mà xác của Chương Khiếu đã được đặt, nhưng giờ chẳng còn gì ở đó, cô khẽ nhíu mày: “Xác của Chương Khiếu đâu?”
Nữ MC Bùi Hựu run lên, nhỏ giọng nói: “Đã bị chú Cửu mang đi rồi.”
Bọn họ bị kéo vào cái show kinh dị chết chóc này một cách vô lý, mà chết rồi thì ngay cả xác cũng không còn, chẳng biết bị NPC xử lý thế nào, hoặc có khi bị biến thành quái vật. Nỗi đau mất đi một người bạn càng trở nên bi thương hơn khi nhìn thấy cái xác mà mình đang ôm trong tay, vừa đáng hận lại vừa đáng sợ.
Vậy mà trưởng thôn chỉ mỉm cười, làn da vàng vọt như giấy của ông ta đang có những đốm tử thi lớn lan ra.
Lúc này nắp quan tài vẫn chưa được đóng lại, phải để thi thể trong ba ngày mới có thể chôn cất, hôm nay mới là ngày thứ hai. Trong thời gian này, họ cần phải thông báo tin buồn cho những hộ dân trong thôn, mời họ đến viếng. Nhớ đến những người dân đã rải giấy tiền khi xe tang vào thôn hôm trước, mọi người không khỏi rùng mình.
Lê Tri suy nghĩ một chút rồi nói: “Mọi người chia nhau thành từng cặp đi. Cái thôn này không lớn lắm, chắc sẽ thông báo xong sớm thôi.”
Nhìn thấy cô có vẻ định đi một mình, Tri Y lo lắng: “Còn cô thì sao?”
Lê Tri đáp: “Tôi muốn đi xem thử từ đường trong làng.”
Ba người kia đều nhìn cô đầy khó hiểu, nhưng Hứa Thuật lại nhanh chóng phản ứng: “Cô vẫn nghi ngờ rằng chúng ta chỉ là con nuôi của trưởng thôn?”
Lê Tri gật đầu: “Tôi muốn đến từ đường để xem có manh mối gì không.”
Cao Sĩ Quân trông tiều tụy như già đi mười tuổi, vẻ mặt kích động, đi tới đi lui: “Tại sao phải thêm chuyện? Chúng ta chỉ cần làm theo nhiệm vụ là được rồi!”
Hai người còn lại cũng không tỏ vẻ đồng tình. Tri Y khẽ nói: “Một mình cô đi nguy hiểm lắm.”
Mọi người có vẻ đều phản đối, nhưng Hứa Thuật lại đột nhiên nói: “Phải đi thôi.” Giọng anh ta trầm xuống: “Nếu suy đoán của Lê Tri là đúng thì có nghĩa là hướng đi của chúng ta từ trước đến giờ có thể đã sai rồi.”
Lê Tri vốn không định nói ra điều này để tránh ảnh hưởng đến tâm lý của đồng đội, nhưng giờ lại bị Hứa Thuật nói thẳng ra, cô đành tiếp lời: “Nhiệm vụ yêu cầu chúng ta an táng cho gia đình mình, nhưng nếu chúng ta chỉ là con nuôi, thì ai mới thực sự là gia đình của chúng ta?”
Rốt cuộc là cha mẹ ruột mới là gia đình, hay là trưởng thôn - người cha nuôi này mới là gia đình? Nếu là trường hợp đầu tiên, thì dù bọn họ có chôn cất trưởng thôn xong thì nhiệm vụ của họ vẫn không được hoàn thành.
Đây chính là cái bẫy mà hệ thống đặt ra cho bọn họ. Ngay từ khi thiết lập nhiệm vụ, nó đã bắt đầu giăng bẫy rồi.
Quả nhiên, nghe đến đây, ai nấy đều không muốn chấp nhận sự thật này. Họ đã phải chịu đựng nỗi sợ hãi và áp lực tâm lý khổng lồ, còn mất đi một người đồng đội, cố gắng lắm mới đến được bước này, vậy mà giờ lại nói tất cả chỉ là công cốc?
Cao Sĩ Quân ôm đầu, gần như sụp đổ: “Đây chỉ là suy đoán của cô thôi mà!”
Lê Tri gật đầu: “Nên tôi mới cần đi xác nhận.”
Hứa Thuật bước lên: “Tôi sẽ đi cùng cô.”
Lê Tri hơi ngạc nhiên nhìn anh ta, không ngờ rằng cả Chúc Chi Bạch và Bùi Hựu cũng nhanh chóng nói: “Vậy bọn tôi cũng đi cùng.”
Lê Tri liếc nhìn biểu cảm của hai người đấy rồi nhẹ nhàng nhướng mày.
Khi chọn quan tài, họ đã tránh né, khiến mình mất đi sự ủng hộ của khán giả, giờ đây họ cần phải làm điều gì đó để lấy lại điểm. Việc thông báo tang lễ cho dân thôn rõ ràng không có gì thú vị, trong khi suy đoán của cô chắc chắn sẽ gây hứng thú cho khán giả. Đi theo cô sẽ giúp họ tăng được sự chú ý và độ nổi tiếng.
Chỉ là đi tìm manh mối ở từ đường, không liên quan đến việc làm hài lòng trưởng thôn nên chắc cũng không nguy hiểm.
Tri Y vốn không yên tâm khi để cô đi một mình, nên đề nghị: “Hay là chúng ta cùng đi báo tang trước rồi cùng nhau đến từ đường, được không?”
Mọi người đều đồng ý, tất nhiên Lê Tri cũng không phản đối.
Thôn Quan Bình không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ. Trong thôn có lẻ tẻ hơn mười hộ dân sinh sống. Nhưng nhìn từ những ngôi nhà bỏ hoang, có vẻ trước đây thôn Quan Bình đã từng đông đúc hơn nhiều. Không rõ vì lý do gì mà giờ đây nó lại trở thành một cái thôn hoang vắng như thế này.
Đến khi thông báo hết cho các hộ dân thì trời đã về chiều. Ánh nắng xiên ngang những ngọn núi bao quanh, cái bóng từ rừng cây bốn phía phủ xuống ngôi làng, như một cái vung khổng lồ úp xuống toàn bộ thôn Quan Bình.
Cả nhóm cùng nhau đi về phía từ đường.
Trong cái thôn hoang tàn này, từ đường là công trình duy nhất được xây dựng hoành tráng. Những bậc thang dẫn lên tòa nhà, các hành lang được chống đỡ bởi những cột đá chạm khắc tinh xảo, trên cánh cửa lớn đóng chặt treo một tấm biển đề “Quan Thị Tộc Từ.”
Lê Tri đưa tay đẩy cánh cửa gỗ lớn được chạm trổ.
Cánh cửa mở ra trong im lặng, không khí bên trong mang theo mùi hương nồng nặc của nhang nến.
Bên trong từ đường rất rộng rãi, ngay giữa là thần đài với nhiều bài vị được đặt trên đó. Trước mỗi bài vị là một lư hương nhỏ, nhưng bên trong lại cắm đầy những cây nến trắng mỏng dài.
Lúc này, tất cả những cây nến trắng đều đang cháy, mặc dù chỉ là ánh nến nhưng vẫn đủ khiến cả căn phòng sáng rực. Ngọn lửa bập bùng, khiến cả từ đường sáng như ban ngày.
Mùi của nến cháy không quá khó chịu, nhưng khi có nhiều nến cháy cùng lúc thì lại nồng nặc đến khó thở. Có người bị sặc đến mức ho khan, Lê Tri đi vòng qua bàn thờ và đệm hương bồ, tiến tới nhìn những cái bài vị.
Nhìn qua, những cái tên trên bài vị đều là họ Quan. Đây là một cái thôn theo chế độ tông tộc, và từ đường chỉ thờ cúng những người trong họ Quan.
Trước thần án ở giữa, có đặt một cuốn sách cũ kỹ, trên bìa đầy bụi nên không nhìn rõ chữ. Lê Tri định bước tới xem xét kỹ hơn thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét đau đớn từ phía sau: “Đau quá—!”
Lê Tri quay lại, thấy trên mu bàn tay của Bùi Hựu có một vết bỏng, cô ta điên cuồng chà xát tay mình: “Cái quái gì thế này!”
Ai cũng trở nên căng thẳng, Lê Tri vội vàng bước tới nắm lấy cổ tay của cô ta. Chỉ trong vài giây, vết bỏng trên tay đã trở nên nghiêm trọng hơn, cả vết phồng rộp lên, và thứ mà Bùi Hựu gỡ ra khỏi mu bàn tay mình đã vỡ thành từng mảnh.
“Là sáp nến.”
Khi nến cháy, sáp sẽ nhỏ xuống và ngưng tụ thành những mảng sáp trắng.
Tách—tách—
Âm thanh của giọt sáp nhỏ xuống, chậm rãi và dày đặc, rơi xuống từ phía trên.
Tất cả đều hiểu ra điều gì đó, liền ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh lửa chiếu sáng mái của từ đường, ngay trên đỉnh đầu họ, có một khối chất lỏng màu trắng đang trườn bò.
Nói là trườn bò cũng không chính xác, mà có lẽ là nó dính vào đó, không có hình thù cụ thể, giống như một đống sáp trắng dẻo, những sợi sáp chảy từ cơ thể nó chảy xuống, nhỏ tí tách xuống đất, phát ra tiếng xèo xèo của thứ gì đó đang nóng chảy.
Dù không có hình thù, nhưng khi họ ngước nhìn lên, đống sáp ấy như là cũng đang cúi xuống nhìn lại, rồi đột nhiên nó bắt đầu chuyển động nhanh chóng, cơ thể dính nhớp trườn qua trườn lại trên mái nhà, theo mỗi lần chuyển động, nó dần mọc ra tay chân và đầu.
Lê Tri hét lớn: “Chạy mau!”
Những người đang bị hoảng loạn cuối cùng cũng bừng tỉnh, tiếng hét vang lên khắp nơi, mọi người lập tức lao về phía cửa.
Sáp nến từ trên cao không ngừng rơi xuống, nhỏ xuống đất rồi bốc khói, nếu rơi vào người thì sẽ làm phồng rộp da thịt. Khi sắp thoát ra khỏi cửa, một tiếng thét đau đớn vang lên từ phía sau: “Cứu tôi với! Cứu với—!”
Lê Tri quay phắt lại, thấy Bùi Hựu đã ngã xuống đất, nửa thân dưới của cô ta đang bị đám sáp trắng bao bọc, lớp sáp đang đông lại rất nhanh, khiến cô ta bị dính chặt xuống đất, không thể nhúc nhích.
Hứa Thuật thấy cô dừng lại, liền đẩy cô một cái: “Chạy đi!”
Lê Tri không do dự, lập tức quay lại chạy về phía Bùi Hựu, nắm chặt lấy hai tay cô ta, cố kéo cô ta ra khỏi lớp sáp đang đông cứng.
Vì sự chậm trễ này mà những người khác đã kịp chạy ra ngoài, Tri Y khóc nức nở: “Lê Tri! Nhanh lên!”
Bùi Hựu bám chặt vào cổ tay cô, khuôn mặt đẫm nước mắt: “Cứu tôi, xin cô hãy cứu tôi—”
Con quái vật trườn bò đã bắt đầu chảy qua cửa sổ và cửa ra vào, cơ thể sủi bọt của nó chạm đất, dần dần hình thành hình dáng con người, từ từ tiến về phía họ.
Cuối cùng, lực kéo trên tay nhẹ hẳn đi.
Lê Tri cuối cùng cũng kéo được Bùi Hựu ra khỏi lớp sáp đông cứng. Cô ta vẫn mở to mắt, khuôn mặt còn giữ nguyên nét cầu cứu, nhưng cơ thể từ phần eo trở xuống của cô ta đã bị sáp tan chảy hoàn toàn.
Lê Tri chỉ kéo được nửa người trên của Bùi Hựu.
Máu và nội tạng chảy dài trên mặt đất, cảnh tượng này khiến khán giả theo dõi trực tiếp bị sốc nặng.
Sắc mặt Lê Tri lạnh lùng đến mức gần như vô cảm, nhưng cô vẫn không buông Bùi Hựu ra, mang theo nửa thân người đó, linh hoạt né tránh con quái vật vừa thành hình đang di chuyển chậm chạp, rồi lao ra khỏi cửa lớn.