Kể từ sau cái chết của Chương Khiếu, Cao Sĩ Quân luôn ở trong trạng thái thần trí mơ hồ, thu mình bên ngưỡng cửa, mắt mở to, tròng mắt đầy tia máu: “Tôi không đi chọn quan tài đâu! Tôi không đi—”
Đây là biểu hiện điển hình của người đã bị dọa đến phát hoảng. Hứa Thuật cũng không muốn đưa anh ta theo để gây thêm phiền phức, lạnh lùng nói: “Không đi thì thôi, chọn quan tài cũng không cần nhiều người.” Anh ta nhìn những người khác: “Còn ai không muốn đi nữa không?”
Nữ MC Bùi Hựu và ảnh đế Chúc Chi Bạch không nói gì, nhưng cả hai đều cúi đầu, lùi lại hai bước.
Hứa Thuật cười lạnh trong lòng, nhưng anh ta cũng không nói gì thêm, rồi khán giả sẽ dạy cho họ một bài học. Anh quay sang hỏi Lê Tri: “Cô có đi không?”
Lê Tri đáp: “Đi chứ.”
Tri Y vội nói: “Tôi cũng đi!”
Cô ấy nghĩ rằng Lê Tri là người giỏi nhất, nên đi theo Lê Tri mới là an toàn nhất.
Liên Thanh Lâm ra hiệu xuất phát: “Đi thôi đi thôi, đi sớm về sớm.”
Bốn người rời khỏi cửa, khi đi qua linh đường, Lê Tri liếc nhìn bức di ảnh trên bàn thờ. Cô nhớ rõ hôm qua khi mới đến, người trong di ảnh có vẻ nghiêm khắc, ánh mắt đầy vẻ oán hận, nhưng giờ đây, bức di ảnh lại có biểu cảm giống hệt với thi thể trên cánh cửa, đang mỉm cười.
Rõ ràng là đang cười, nhưng trông còn đáng sợ hơn trước.
Chú Cửu đứng bên ngoài cổng, chỉ đường đến cửa hàng quan tài, giọng trầm trầm nói thêm: “Chọn được quan tài rồi thì mau đưa về, lỡ mất giờ lành nhập quan, trưởng thôn sẽ không vui đâu.”
Lời cảnh báo của chú Cửu khiến Tri Y run cầm cập, thúc giục: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên!”
Có vẻ nhiệm vụ chọn quan tài này có thời gian giới hạn. Cả nhóm vội vã hướng về cửa hàng quan tài, ánh nắng ban mai xua tan sương mù, lúc này trông cái thôn này cũng không còn vẻ u ám như hôm qua mà toát lên một vẻ yên tĩnh.
Lúc ngồi trên xe thì không cảm nhận rõ, nhưng khi đi bộ trên đường thôn, họ mới thực sự cảm nhận được sự áp đảo của những ngọn núi bao quanh. Những ngọn núi lớn hoàn toàn cô lập thôn Quan Bình với thế giới bên ngoài, con đường duy nhất có thể nhìn thấy chính là cây cầu Quan Bình nối liền giữa hai ngọn núi.
Có vẻ như đó là lối ra vào duy nhất.
Trên những bờ ruộng, vài người dân đang làm việc, nhìn thấy bốn người họ đi qua, ai nấy đều dừng lại, đứng thẳng mà nhìn theo bọn họ. Ánh mắt của họ lạnh lẽo như những cơn gió đông lạnh buốt, khiến Tri Y vô thức nắm chặt lấy tay áo của Lê Tri.
Lê Tri vừa đi vừa quan sát cái thôn này, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Hứa Thuật không ngừng để ý đến cô, anh ta không nhận ra rằng, điều này giống hệt như cách anh ta từng quan sát những bậc thầy trước đây mỗi khi có sự cố trong màn chơi. Thấy biểu cảm của Lê Tri, anh ta lập tức hỏi: “Cô phát hiện ra gì à?”
Tri Y và Liên Thanh Lâm cũng nhìn sang. Lê Tri suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi thấy thái độ của dân thôn này đối với chúng ta rất kỳ lạ.”
“Theo cốt truyện, chúng ta là con cái của trưởng thôn, mà trưởng thôn lúc sinh thời có vẻ rất được kính trọng trong thôn, vậy tại sao dân thôn lại tỏ ra thù địch với con cái của ông ấy?” Lê Tri nói tiếp: “Một hai người thì không nói, nhưng từ khi chúng ta vào thôn đến giờ, ai chúng ta gặp cũng tỏ rõ sự ác ý. Điều này không hợp lý với thân phận của chúng ta.”
Liên Thanh Lâm rít lên một tiếng: “Có khi nào do hệ thống đã thiết lập chúng ta là những đứa con bất hiếu không?”
Lê Tri mỉm cười: “Cả tám đứa con đều bất hiếu thì khả năng xảy ra có thể xảy ra là bao nhiêu? Nếu đúng như vậy thì trưởng thôn nên xem lại cách ông ấy nuôi dạy con cái. Hoặc là hệ thống đã lơ là khi thiết lập phó bản, chỉ đơn giản là muốn tăng độ khó nên để lại lỗ hổng logic này.”
Hứa Thuật nghiêm giọng: “Không đâu, [quỷ quái] là một kẻ hoàn hảo, nó sẽ không để lại lỗ hổng logic như vậy.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lê Tri gật đầu hiểu ý: “Vậy thì chỉ còn một khả năng.” Cô nhìn về phía ngôi từ đường đã khuất sau vài ngôi nhà ngói xa xa, nheo mắt lại: “Chúng ta không phải là con ruột của trưởng thôn.”
Hứa Thuật không ngờ cô lại đột nhiên đưa ra giả thiết này. Nhưng suy nghĩ theo hướng của cô thì không phải không có lý, trong thời gian ngắn anh ta thoáng đau đầu: “Nếu đúng như vậy, chắc hẳn còn có ẩn tình gì đó. Tôi không ngờ phó bản tân thủ mà cũng có yếu tố giải đố.”
Lê Tri đột nhiên hỏi: “Các phó bản có độ khó khác nhau, vậy ngoài phần thưởng về độ nổi tiếng thì người chơi có nhận được phần thưởng tương ứng với độ khó không?”
Hứa Thuật nhìn cô một cái: “Tất nhiên là có.” Trong mắt anh ta thoáng hiện lên chút hứng thú hiếm có: “Đợi khi qua được phó bản thì cô sẽ biết.”
Tri Y thở dài, lo lắng: “Tôi chẳng mong phần thưởng gì cả, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Tôi không bao giờ muốn bước chân vào cái nơi ma quỷ này nữa.”
Hứa Thuật nhìn cô: “Chắc cô rất nổi tiếng ở thế giới của mình nhỉ?”
Tự dưng sao lại hỏi thế? Tri Y ngượng ngùng đáp: “Cũng tạm, cũng tính là thế.”
Hứa Thuật cười nhẹ: “Vậy cô sẽ trở thành khách mời thường trực của show này rồi.”
Mặt Tri Y trắng bệch ra, cả cơ thể mảnh mai bắt đầu run rẩy. Lê Tri đỡ lấy cô ấy: “Ý anh là, người càng nổi tiếng thì càng phải tham gia phó bản nhiều hơn? Nhưng như vậy thì tỷ lệ tử vong cũng tăng, tâm lý người chơi sẽ dần bị đè nén, rất có thể sẽ sụp đổ, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng và sự thu hút của chương trình. Nếu chương trình này thật sự nhắm đến việc trở thành một show tạp kỹ kinh dị.”
Hứa Thuật không giải thích thêm, vẫn giữ lời nói trước đó: “Đợi khi qua phó bản thì cô sẽ hiểu.”
Trong lúc trò chuyện, bốn người họ cuối cùng cũng đến cửa hàng quan tài.
Trong sân của cửa hàng cũ kỹ, có mấy chiếc quan tài đã được làm sẵn, kiểu dáng đơn giản, bốn phía đều được sơn đen, xếp thẳng hàng. Những chiếc quan tài được kê trên hai chiếc ghế dài, trong không khí đầy mùi sơn gỗ.
Dẫm lên những mẩu gỗ vụn, Hứa Thuật đi lên trước và gõ cửa: “Có ai ở nhà không? Chúng cháu muốn mua một chiếc quan tài.”
Một lúc sau, cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu lên kẽo kẹt, nó được mở ra từ bên trong. Một ông lão với đôi mắt thâm quầng, da mặt tái nhợt, đứng ngay ngưỡng cửa, lạnh lùng nhìn họ.
Hứa Thuật nói: “Ông lão, chúng cháu đến từ nhà trưởng thôn, muốn chọn một chiếc quan tài cho ông ấy.”
Giọng ông lão khàn đặc và lạnh như băng: “Quan tài ở trong sân, tự chọn đi.”
Hứa Thuật cố nặn ra một nụ cười: “Ông lão, có nhiều quan tài như vậy, chúng tôi không biết chọn cái nào là phù hợp. Ông là thợ thủ công, xin hãy chỉ dẫn cho đám tiểu bối bọn cháu một chút.”
Có lẽ thái độ lễ phép của Hứa Thuật đã làm ông lão hài lòng, ánh mắt ông ta cuối cùng cũng bớt lạnh lùng hơn, ông ta chậm rãi liếc nhìn mấy người đứng ngoài cửa rồi chỉ tay về phía chiếc quan tài bên trái: “Lấy cái đó đi.”
Hứa Thuật mừng rỡ: “Cảm ơn ông!”
Những chiếc quan tài này có kiểu dáng và kích thước đều giống nhau, đều sơn một màu đen, nhìn bằng mắt thường thì cũng không thể phân biệt được sự khác nhau của chúng. Mấy người bọn họ đi đến chỗ chiếc quan tài bên trái, Liên Thanh Lâm khẽ hỏi: “Liệu chúng ta có thể tin lời ông ấy không?”
Tri Y lẩm bẩm: “Ông ta lừa chúng ta thì được lợi gì? Cô nghĩ sao, Tri Tri?”
Lê Tri không trả lời, chỉ cúi xuống ngửi thử quan tài. Ngoài mùi sơn rẻ tiền ra thì chẳng có gì khác.
Hứa Thuật khẽ nói: “Không còn nhiều thời gian nữa, cứ chở về trước rồi tính. Quan tài là chúng ta cùng chọn, có chuyện gì thì cùng nhau gánh chịu.”
Lê Tri bất ngờ ngước lên nhìn anh ta.
Đôi mắt của cô rất đẹp, khi nhìn người khác luôn có vẻ thâm tình, nhưng lúc này, đôi mắt đó lại như một hồ nước sâu không thấy đáy, bình lặng và u tịch, nhìn thẳng vào anh ta.
Hứa Thuật bỗng dưng thấy hơi chột dạ, không tự chủ mà dời ánh mắt: “Bên kia có xe đẩy, tôi sẽ đi mượn, chúng ta mang quan tài về.”
Lê Tri không nói gì. Hứa Thuật nhanh chóng đi đến chỗ ông lão với đôi mắt thâm quầng để mượn xe đẩy. Ông lão cũng dễ tính, gật đầu đồng ý. Hứa Thuật đẩy chiếc xe gỗ qua, ra hiệu cho Liên Thanh Lâm nâng quan tài lên.
Nhưng chiếc quan tài này lại quá nặng, mấy người bọn họ khiêng rất chật vật, Lê Tri nhìn về phía ông lão với đôi mắt thâm quầng, bỗng nhiên cô nở nụ cười tươi rói: “Ông lão, lại đây giúp một tay đi. Hồi nào ăn cổ thì cháu sẽ gửi ông thêm bao thuốc.”
Cô vốn nghĩ NPC này sẽ từ chối, không ngờ ông ta lại bước tới thật, còn hướng dẫn họ: “Nâng chỗ này mới dễ dùng sức.”
Lê Tri đứng bên xe đẩy, ra vẻ vô tình hỏi: “Ông lão, chiếc quan tài này làm bằng gỗ gì mà nặng vậy?”
Ông lão với đôi mắt thâm quầng đang giúp khiêng quan tài, đầu cũng không ngẩng lên đáp: “Gỗ liễu.”
“Ồ—” Lê Tri lại chỉ vào chiếc quan tài bên cạnh: “Vậy còn chiếc này?”
“Gỗ thông.”
“Chiếc ở giữa thì sao?”
“Gỗ bách.”
“Còn chiếc ngoài cùng?”
Ông lão cuối cùng cũng tỏ vẻ khó chịu, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô: “Gỗ dương. Cô hỏi mấy thứ này làm gì?”
Lê Tri cười tít mắt: “Dĩ nhiên là để…” Cô bước tới một bước, đưa tay ấn mạnh xuống chiếc quan tài mà Hứa Thuật và Liên Thanh Lâm đang cố gắng nâng lên: “Đổi chiếc khác.”
Liên Thanh Lâm hét lên: “Cô khỏe vậy! Suýt nữa cũng đè trúng tay tôi rồi!”
Sắc mặt của ông lão với dôi mắt thâm quầng trở nên lạnh lùng, ánh mắt đầy vẻ hằn học nhìn chằm chằm vào cô.
Lê Tri không quan tâm, đi tới bên chiếc quan tài ở giữa: “Chúng ta chọn chiếc này.”
Ba người kia đều không hiểu tại sao cô lại đột ngột thay đổi ý định, nhưng Tri Y và Liên Thanh Lâm rõ ràng rất nghe lời cô, lập tức đẩy xe gỗ qua, chuẩn bị khiêng chiếc quan tài khác.
Hứa Thuật cũng bước đến: “Cô chắc chứ?”
“Lúc nãy thì chưa chắc lắm.” Lê Tri nhìn ông lão với đôi mắt thâm quầng, nở một nụ cười hiền lành: “Bây giờ thì chắc chắn rồi, lấy cái này.”
Ông lão lạnh lùng nhìn họ, có vẻ như bị chọc tức, hai túi mắt to đùng của ông ta cũng run lên. Lê Tri thở dài, chậm rãi hỏi: “Ông lão, thấy chúng tôi chọn đúng quan tài, chắc là bực lắm nhỉ?”
Hai túi mắt càng run mạnh hơn.
Đến cả Tri Y cũng nhận ra, gật đầu đầy nghiêm túc: “Ông ta tức lắm, chắc chắn là chúng ta đã chọn đúng rồi!”
Sắc mặt NPC méo mó vì tức giận, ông ta quay ngoắt người lại đi vào trong nhà, rồi "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Bốn người bắt đầu khiêng chiếc quan tài lên xe đẩy, biết là mình đã chọn đúng, ai nấy đều thêm phần tự tin, sức lực như cũng tăng lên nhiều. Rất nhanh, bốn người đã đẩy chiếc xe chở quan tài trở về.
Khán giả, cũng như Liên Thanh Lâm và Tri Y lúc này, ai nấy đều đang phấn khích:
【Đờ mờ! Làm sao Lê Tri biết được vậy? Cô ấy thực sự thông minh quá!】
【Cái tay dẫn đầu này không đáng tin chút nào! Nếu nghe theo anh ta, đến lúc chọn sai quan tài rồi lại có người chết nữa cho xem!】
【Cuối cùng Lê Tri cũng không còn đứng chót trong bảng bình chọn nữa rùi!!! Dui lắm mấy ní ơi, lòng mị rộn ràng như mùa xuân tươi vui trẩy hội!!】
【Theo chân đại lão Lê Tri là không lỗ vốn đâu, bây giờ lọt hố fandom còn kịp đấy, hãy gia nhập đội ngũ ủng hộ cô ấy nào!】
...
Đi được một đoạn, cuối cùng Tri Y cũng hỏi điều mà khán giả tò mò: “Tri Tri, làm sao mà cô phát hiện ra vậy?”
Lê Tri đáp: “Với thái độ thù địch của dân thôn với chúng ta, ông lão làm quan tài có nói thật không?”
Hứa Thuật nghĩ đến hành động của mình lúc trước, liền cụp mắt xuống, đáp một cách lạnh nhạt: “Không hẳn, chẳng phải thầy âm dương đã nói thật sao.”
Lê Tri nhìn anh ta qua cỗ quan tài, ánh mắt vẫn yên tĩnh và sâu thẳm như lúc nãy, khiến lòng anh ta chợt se lại: “Đó chỉ là một phần, lý do chính...” Cô ngưng lại một chút, để ba người kia nín thở rồi nhìn quanh cái thôn: “Chính là những cái cây này.”
Tri Y và Liên Thanh Lâm nhìn quanh bốn phía nhưng không hiểu gì.
Cây cối này, thì sao chứ?