Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 3: Chôn Xác Nơi Sơn Thôn


1 tháng

trướctiếp

Lốp xe lăn qua những tờ giấy tiền rải rác trên mặt đất, những người dân dẫn đường dần dần tụ tập lại phía sau xe, khuôn mặt vô cảm, ánh mắt dõi theo họ cho đến khi khuất bóng.

Chú Cửu nhìn vào gương chiếu hậu, thấy gương mặt tái nhợt của đám người trong xe, ánh mắt vừa lộ vẻ hả hê thì nghe thấy một giọng nói cảm thán: "Người dân ở đây nhiệt tình ghê, còn vui vẻ tiễn chúng ta đi xa như vậy."

Chú Cửu: "?"

Những người trong xe đang bị dọa đến nỗi đầu óc trống rỗng: "……?"

Lê Tri quay người lại vẫy tay chào những người dân phía sau, gương mặt chân thành: "Cảm ơn mọi người, tiễn đến đây thôi, đến lúc đó nhất định sẽ mời cả thôn đến ăn cỗ."

Nụ cười kỳ lạ trên mặt các NPC như thể bị khựng lại.

Liên Thanh Lâm không nhịn được phát ra tiếng cười quang quác như ngỗng kêu.

Chú Cửu liếc họ một cái đầy hiểm ác, không nói gì thêm, đạp mạnh chân ga, chiếc xe tang trượt vài vòng cuối cùng dừng lại trước một bức tường lớn.

Cửa cổng đã treo sẵn những lá cờ trắng, trước cổng có hai người đàn ông gầy gò, khuôn mặt cứng đờ, mặc đồ tang, ánh mắt đầy ác ý nhìn chằm chằm vào những người trên xe.

Chú Cửu tắt máy, quay đầu lại: "Theo phong tục của thôn Quan Bình, tang lễ của cha mẹ phải do chính tay con cái tổ chức, không được để ai khác làm thay. Thi thể của ông cụ trưởng thôn vẫn nằm trên giường, chưa ai đụng vào."

Ông ta mỉm cười: "Ông ấy đã đợi mấy đứa lâu rồi."

Cửa xe bật mở, một cơn gió lạnh mang theo mùi hương của nhang đèn thổi vào, mọi người đều run rẩy, Tri Y đứng dậy, đôi chân yếu ớt suýt nữa thì cũng ngã xuống, Lê Tri nhanh chóng đỡ lấy cô ấy: "Cẩn thận."

Mắt Tri Y đỏ hoe, giọng run rẩy: "Tôi sợ thi thể lắm."

Hứa Thuật ở phía sau an ủi: "Thi thể thì không đáng sợ, cái đáng sợ là thi thể biết cử động."

Tri Y: … Cảm ơn anh, tôi sợ hơn rồi.

Mọi người lần lượt xuống xe, hai người đàn ông mặc đồ tang tiến đến xe để bế các hình nhân giấy xuống, chú Cửu chào hỏi họ: "Thầy âm dương đến chưa?"

Hai người gật đầu: "Đến rồi, đang ở trong phòng khách."

Người chơi theo sau NPC tiến vào bên trong, Liên Thanh Lâm lén hỏi: "Thầy âm dương là gì? Là người giỏi nói chuyện móc mỉa à?"

Hứa Thuật nhìn cậu như nhìn một kẻ ngốc.

Lê Tri cảm thấy không thể để anh bạn đến từ thế giới song song này nghĩ rằng đồng loại của mình đều là những kẻ ngốc: "Ở một số nơi, người ta gọi những bậc thầy phong thủy, xem bói là thầy âm dương, tang lễ đều cần có thầy âm dương chủ trì."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã bước vào sân, bên trong đã dựng sẵn một gian linh đường đơn giản. Vòng hoa vây quanh một chiếc bàn thờ, tám hình nhân giấy từ xe tang đứng thành hai hàng hai bên bàn thờ, làm nổi bật bức di ảnh đen trắng trên bàn thờ, khiến cho nó càng thêm phần âm u.

Trong bức ảnh, ông lão mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, tóc bạc chải gọn gàng, khóe miệng vì da thịt chảy xệ mà trĩu xuống, bọng mắt sưng húp, tròng trắng lộ rõ, gương mặt hiện lên vẻ sắc bén và dữ tợn. Lúc này, ông ta đang âm trầm nhìn chằm chằm vào đám con cháu bất hiếu, như thể đang oán trách sự chậm trễ của họ.

Không ai dám nhìn lâu, dưới sự thúc giục của chú Cửu, cả nhóm nhanh chóng bước vào phòng khách nơi đặt thi thể.

Vừa vào phòng, nhiệt độ lập tức hạ xuống vài độ, hơi ẩm lạnh lẽo làm sàn nhà ẩm ướt, mùi mốc meo lan tỏa trong không khí. Phòng khách rất rộng, vuông vức, chiếc đèn cũ treo trên trần không đủ để chiếu sáng toàn bộ căn phòng, các góc đều là một khoảng tối đen mờ mịt.

Ở giữa phòng đặt một chiếc giường gỗ đỏ đã bị bong tróc lớp sơn, trên đó là thi thể của cha họ, trưởng thôn Quan Bình. Cơ thể ông ta được phủ một tấm vải trắng, chỉ lộ ra khuôn mặt, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên gương mặt xám ngoét của ông ta, để lộ những vết thi đốm* lớn.

(*"Thi đốm" trên xác người đề cập đến hiện tượng xuất hiện các đốm màu tím hoặc xanh đen trên da của một người đã chết. Đây là dấu hiệu của "tử thi cương" hoặc "tử thi ban." cũng được gọi là vết hoen tử thi (lividity, livor mortis). Những đốm này xuất hiện do máu ngừng lưu thông và bắt đầu tụ lại ở các phần thấp nhất của cơ thể do trọng lực, sau khi tim ngừng đập. Hiện tượng này là một phần của quá trình phân hủy tự nhiên của cơ thể sau khi chết và thường được sử dụng trong pháp y để ước tính thời gian tử vong, cũng như xác định tư thế của thi thể trong vài giờ sau khi chết.)

Trong nhóm đã có người bắt đầu nôn khan.

Hứa Thuật nhắc nhở một cách thân thiện: "Lần trước có một người chơi nôn ngay trước mặt thi thể đã bị phán là xúc phạm người chết, kích hoạt điều kiện tử vong và bị sặc chết bởi chính chất nôn của mình."

Một tiếng nấc vang lên, không biết ai đó đã nuốt vội trở lại.

Mọi người hoảng loạn lấy tay che miệng.

Chú Cửu đứng cạnh giường, thích thú nhìn ngắm nỗi sợ hãi của họ, ánh đèn chập chờn trên mặt ông ta tạo ra một nụ cười kỳ quái: "Về đến nhà rồi, trước tiên hãy dập đầu trước cha của mấy đứa đi."

Người nhát gan nhất trong nhóm, Cao Sĩ Quân tỏ vẻ kháng cự, nhỏ giọng hỏi: "Nếu không dập đầu thì sao?"

Hứa Thuật lạnh lùng liếc anh ta: "Sẽ chết."

Nói xong, Hứa Thuật bước đến bên giường quỳ xuống đầu tiên, mọi người chỉ còn cách run rẩy làm theo, họ cố gắng không nhìn vào khuôn mặt người chết kia, cùng quỳ thành một hàng trước giường. Lê Tri cúi đầu chạm tay vào trán, nhớ lại cảnh họ hàng quỳ lạy khi bố cô qua đời tại nhà tang lễ nhiều năm trước.

Nếu hệ thống này thực sự có thể làm cho ma quỷ sống lại, thì có lẽ một ngày nào đó cô cũng có thể gặp lại bố mình chăng?

Cô đang suy nghĩ miên man, khi ngẩng đầu lên thì lại bất ngờ đối diện với một đôi mắt chết chóc mờ đục.

Không biết từ lúc nào, người cha quá cố của họ đã mở mắt, Lê Tri thậm chí còn cảm thấy con ngươi ông ta từ từ chuyển động, đang nhìn chằm chằm vào họ với một góc độ kỳ quái.

Cảnh tượng kinh hoàng này khiến các người chơi la hét thất thanh, Cao Sĩ Quân sợ hãi đến mức bò lăn bò càng cố gắng chạy trốn khỏi căn phòng, nhưng tay chân anh ta đã mềm nhũn vì sợ hãi, chỉ biết nằm đó mà không có chút sức lực nào.

"Im lặng!" Chú Cửu tỏ vẻ không hài lòng: "Con cái về nhà, người cha nhìn một cái thì có gì mà phải la hét như vậy?"

Chuyện người chết mở mắt được ông ta nói như thể đấy là chuyện bình thường như cơm bữa.

Ông ta đưa tay nhẹ nhàng khép đôi mắt của trưởng thôn lại, nói với vẻ hài lòng: "Bây giờ thấy các người rồi, ông ấy cuối cùng cũng có thể an nghỉ."

Nói xong, ông ta liếc một vòng các người chơi, giọng điệu lạnh lẽo cảnh báo: "Những việc tiếp theo giao lại cho mấy đứa. Trưởng thôn đã vất vả nuôi dạy mấy đứa khôn lớn, mấy đứa phải dốc hết lòng mà lo hậu sự cho ông ấy, hãy làm cho ông ấy hài lòng, nhớ chưa?"

Nói xong, ông ta rời đi, để lại tám người chơi và một thi thể trong căn phòng.

Ông cụ trên giường trở lại vẻ an tường, như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là vì muốn nhìn họ một cái. Có người bật khóc hỏi: "Phải làm sao mới được coi là hài lòng? Nếu ông ta không hài lòng thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Không ai trả lời được câu hỏi này, hoặc có lẽ ai cũng đã biết được câu trả lời.

Cao Sĩ Quân vừa khóc vừa sụt sùi: "Không thể nào—chúng ta không thể làm hài lòng người chết được! Chắc chắn chúng ta sẽ chết ở đây!"

Hứa Thuật bị tiếng ồn của anh ta làm cho khó chịu: "Là đàn ông mà còn nhát gan hơn cả nữ giới, nếu sợ chết thì cút ra ngoài! Đừng ở đây gây ảnh hưởng đến người khác!"

Cao Sĩ Quân tức giận trừng mắt nhìn anh ta, rồi bất ngờ lao vào Hứa Thuật, hét lên: "Đây đều là do anh làm đúng không?! Cái gì mà hệ thống, cái gì mà chương trình, đều là trò lừa đảo của tên quái vật ngoài hành tinh này! Tôi sẽ giết anh! Giết anh thì mọi thứ sẽ kết thúc, a—giết mày!"

Cao Sĩ Quân to cao lực lưỡng, trước đây luôn tỏ ra hiền lành nhút nhát, không ai ngờ rằng anh ta lại phát điên đột ngột như vậy. Hứa Thuật bị anh ta tấn công bất ngờ, dù né tránh được nhưng vẫn bị đẩy ngã, anh giận dữ quát lên: "Anh điên rồi à! Buông tay!"

Cao Sĩ Quân không ngừng lại, cố gắng bóp cổ anh ta, những người khác đều bị tình huống bất ngờ này làm cho sợ đến đờ đẫn, Chương Khiếu định xông lên ngăn cản nhưng lại sợ bị liên lụy, đang do dự thì thấy một bóng người nhanh nhẹn tiến đến, chỉ bằng một cú đánh gọn gàng đã khiến Cao Sĩ Quân bất tỉnh.

Hứa Thuật cuối cùng cũng thoát khỏi tình thế nguy hiểm, lật người ngồi dậy, che cổ ho sặc sụa.

Lê Tri xoa xoa cổ tay, lẩm bẩm: "Thịt cũng cứng phết."

Mặt Hứa Thuật đầy vẻ khó chịu, dù là một tay lão luyện nhưng anh ta lại suýt nữa bị người mới này làm hại, nếu không nhờ có Lê Tri, có khi hôm nay anh ta đã bỏ mạng ở đây rồi.

Tâm lý của người mới rất kém, khi hoảng loạn thì dễ phát điên rồi làm loạn, gây ra cái chết cho cả nhóm không phải là việc hiếm gặp. Không ngờ trước khi đến đây, đồng đội đã nhắc nhở nhiều lần, rằng làm người hướng dẫn tân thủ thực sự không phải là việc dễ dàng. Nếu không phải anh ta đang rất cần điểm số…

Hứa Thuật nhận ra rằng tâm trạng của mình đã bị ảnh hưởng, anh ta vốn không phải là người có khả năng kiềm chế cảm xúc tốt, bây giờ đã mất đi sự tự tin ban đầu khi mới bước vào phó bản, khẽ khàng nói cảm ơn Lê Tri.

Lê Tri phẩy tay ý bảo đó chỉ là chuyện nhỏ, "Đặt anh ta sang một bên đi, chắc anh ta sẽ ngủ đến tối đấy." Cô nhìn quanh: "Không phải nói là có thầy âm dương trong phòng khách sao? Ở đâu rồi?"

Mọi người lúc này mới sực nhớ, ở đây còn có một thầy âm dương nữa! Ai nấy đều vội vàng tìm kiếm xung quanh.

Hứa Thuật nhận ra rằng, không biết từ lúc nào, trụ cột của nhóm này đã không còn là anh ta mà đã chuyển sang Lê Tri rồi.

Vị thầy âm dương bị người chơi lãng quên cuối cùng cũng được chú ý đến, ánh đèn trên trần nhà lay động nhẹ, bóng tối trong góc phòng dần dần xuất hiện một người.

Anh ta mặc một chiếc áo dài màu xanh lam, tay cầm một chiếc la bàn, trông như một giáo viên trong những bộ phim cũ, thanh tú tuấn tú, hoàn toàn không hợp với không khí kỳ quái của thôn Quan Bình.

Anh ta đứng đó, cao lớn như một nhân vật chính trong phim thần tượng lạc vào sai bối cảnh, giọng nói trầm thấp không chút cảm xúc vang lên: "Con cái vào phòng, chuẩn bị liệm xác cho người chết đi."

Người chơi ngơ ngác nhìn anh ta.

Liên Thanh Lâm im lặng vài giây, quay đầu lại ngạc nhiên hỏi: "Là một NPC mà còn đẹp trai hơn tôi, điều này có hợp lý không?"

Cậu ta nói ra điều mà khán giả trong phòng phát sóng cũng đang nghĩ:

【Clm! NPC trong phó bản mà lại đẹp trai như vậy ư? Nếu NPC nào cũng đẹp thế này thì mị sẽ không thấy quằn nữa】

【Khuôn mặt của những NPC này đều do hệ thống tạo ra à? Nếu thế thì thầy âm dương này chắc chắn là một nhân vật quan trọng!】

【Mèn đét ơi, mị không tin được rằng gương mặt đẹp trai của Liên Thanh Lâm lại bị một NPC lấn lướt】

【Tui đang mlem mlem trong show tạp kỹ kinh dị】

【Là một fan của Liên Thanh Lâm nhưng giờ bé đã chuyển sang thích một NPC ảo】

Thầy âm dương nói xong, lại lùi về phía bóng tối. Khán giả thì thích thú ngắm nhìn vẻ đẹp của anh ta, nhưng các người chơi thì không có tâm trạng nào để thưởng thức nhan sắc.

Tri Y lo lắng hỏi: "Liệm xác nghĩa là gì?"

Trước mặt vị thầy âm dương là một chiếc bàn gỗ vuông vức, trên đó đặt một chậu đồng, bên trên là một chiếc khăn trắng, phía sau bàn là một giá gỗ dài treo đầy quần áo.

Lê Tri bước đến xem xét các đồ vật trên bàn: "Trong tang lễ truyền thống thường có ba bước chính: khâm liệm, tẩm liệm, và an táng. 'Liệm' là bước đầu tiên trong khâm liệm, nghĩa là chúng ta phải tắm rửa và thay quần áo cho ông ấy."

Cả nhóm hít sâu một hơi. Nghĩ đến việc phải tự tay chạm vào thi thể kia, họ chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Hứa Thuật có phần ngạc nhiên: "Cô biết nhiều về những thứ này nhỉ?"

Lê Tri: "Năm ngoái tôi có tham gia một bộ phim kinh dị, đóng vai một người thiếp thông đồng với quản gia để hại chết chủ nhà nên tôi đã tìm hiểu một chút tài liệu."

Mọi người: "?"

Vai này của cô nghe có vẻ trâu bò vậy!

Lê Tri nhấc chậu đồng lên: "Để tôi đi lấy nước."

Nhiệm vụ lấy nước nghe có vẻ không nguy hiểm nên cả nhóm đều tranh nhau đi. Quẹo phải từ phòng khách sẽ thấy nhà bếp, ở nông thôn còn gọi là nhà bếp lò, trên bếp đất đã có một cái nồi sắt rỉ sét, trong góc có một cái chum nước cao đến nửa người, ống nước trên chum nhỏ giọt rất chậm.

Dù chỉ là một cái chum nước, nhưng khi cúi xuống nhìn, chum lại giống như một cái giếng, đen ngòm không thấy đáy.

Không ai dám nhìn lâu, vội vàng lấy nước rồi trở lại phòng khách, khi đối diện với thi thể trên giường, những người lúc nãy còn tích cực giờ đây lại im lặng.

Hình ảnh trưởng thôn mở mắt nhìn họ vẫn còn ám ảnh cực kỳ rõ ràng.

Lúc này Hứa Thuật chủ động nói: "Để tôi làm."

Anh ta tiến đến giường, kéo tấm vải phủ thi thể xuống. Trưởng thôn đã qua đời hai ngày, cơ thể đã cứng lại, quần áo cũ kĩ bốc lên một cái mùi hôi của người già.

Động tác của anh ta rất nhanh, chưa đầy hai phút, một thi thể khô héo, già nua đã hiện ra trước mắt mọi người. Xương ngón tay cong queo, làn da nhăn nheo như vỏ cây già, giống như một con quái vật được bọc trong da người.

Có người không kìm được, vội vã chạy ra sân mà nôn mửa.

Cuối cùng cũng cởi được quần áo mà không gặp nguy hiểm gì, Hứa Thuật nhìn thấy Lê Tri đặt chậu nước đã đầy lên cạnh giường, nhúng khăn vào nước rồi nhìn thi thể một lát, cô không nói gì thêm mà bắt đầu lau mặt.

Tri Y đứng cạnh, răng va lập cập: "Lê Tri, cô không sợ sao?"

Lê Tri nói: "Khi bố tôi qua đời, tôi cũng đã lau người cho ông ấy."

Lúc đó cô còn rất nhỏ, mới học cấp hai, cô lau sạch sẽ thi thể cho người bố luôn ưa sạch sẽ khi còn sống, đấy có lẽ là điều duy nhất cô có thể làm.

Tri Y ngập ngừng: "Xin lỗi—"

Lê Tri không bận tâm: "Nhưng sau khi bố tôi qua đời đã được đưa thẳng đến nhà hỏa táng, khác với quy trình an táng truyền thống, nếu không tôi còn có nhiều kinh nghiệm hơn."

Với hai người dẫn đầu, bước khâm liệm cũng nhanh chóng được hoàn thành. Trưởng thôn vẫn yên lặng nằm trên giường, không có cảnh tượng xác chết bật dậy như họ tưởng tượng.

Chương Khiếu vội bước lên: "Để tôi làm tiếp!"

Anh ta không quên rằng đây là chương trình phát sóng trực tiếp, mọi hành động của họ đều được khán giả nhìn thấy, Lê Tri đã rất tích cực, có khả năng sẽ vượt qua anh ta về độ nổi tiếng. Còn tên ngốc Cao Sĩ Quân kia, Chương Khiếu không nghĩ anh ta sẽ sống sót đến cuối cùng.

Cả nhóm hợp sức khiêng giá treo đầy quần áo đến gần giường, trên giá gỗ dài treo ít nhất hai mươi bộ quần áo với màu sắc và kiểu dáng khác nhau.

Chương Khiếu chọn một bộ áo liệm màu đỏ có thêu chữ "Phúc", vừa mặc vừa nói đùa để giảm bớt sợ hãi: "Cha ơi, con chọn cho cha bộ đồ này đẹp đấy chứ? Mặc đồ mới, vui vẻ ra đi nhé."

Gương mặt của ông lão vẫn bình thản.

Cuối cùng cũng mặc xong quần áo, Chương Khiếu thở phào nhẹ nhõm.

Đến đây, bước khâm liệm coi như đã xong.

Thầy âm dương tuấn tú lại bước ra từ bóng tối, giọng nói có thêm chút lạnh lùng: "Đặt tiền vào miệng, thắp đèn chiếu xác, đốt giấy tiền, đặt tấm ván ở trước cửa, tối nay—" Anh ta nhấc đôi mắt đẹp nhưng trống rỗng, quét qua cả nhóm: "Giữ xác."

Hứa Thuật nhìn ra ngoài cửa, trời đã sắp hoàng hôn, giọng anh ta có phần nặng nề: "Chúng ta phải hoàn thành tất cả trước khi trời tối, tốt nhất là đừng ra ngoài sau khi trời tối, khả năng gặp ác quỷ rất cao."

Nghe anh ta nói vậy, mọi người đều căng thẳng, vội vàng chia nhau ra làm việc.

Trong chiếc hộp nhỏ trên bàn có ba đồng tiền, Liên Thanh Lâm cố nén cảm giác ghê tởm, mở miệng trưởng thôn và đặt đồng tiền vào trong, đó chính là bước "đặt tiền vào miệng".

Tiếp đó, họ tháo cửa phòng khách và đặt nó ở gần ngưỡng cửa, sau khi quỳ trước giường và đốt giấy tiền, mấy người đàn ông hợp sức khiêng thi thể trưởng thôn từ giường sang tấm ván.

Thi thể được đặt đầu hướng vào trong, chân hướng ra ngoài, hai tay bắt chéo trước ngực, đèn chiếu xác được đặt ở đầu, chiếu vào khuôn mặt yên tĩnh của trưởng thôn.

Ở trong cùng một phòng với thi thể lâu như vậy, mọi người đã dần dần trở nên tê liệt.

Nhưng may mắn là mọi việc đã hoàn thành một cách suôn sẻ, không có gì bất thường xảy ra, chú Cửu đã biến mất từ lâu lại xuất hiện, lúc này trông ông ta như một người lớn chu đáo, mang theo vài món ăn: "Hôm nay mấy đứa mệt rồi đúng không? Ăn tối xong thì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn nhiều việc."

Ông ta vừa nói xong, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi sâu sắc. Từ khi vào phó bản, dây thần kinh của họ vẫn luôn căng thẳng, vừa mới được thư giãn một chút, ai nấy đều đói và mệt, Hứa Thuật nói: "Ăn tối trước đã, ăn xong rồi mấy người tự chia nhóm, tìm một phòng để nghỉ ngơi. Nhớ kỹ, dù buổi tối nghe thấy gì thì cũng không được ra ngoài."

Trong lúc ăn, Cao Sĩ Quân sau vài giờ hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại. Sau một giấc ngủ, tâm trạng của anh ta đã ổn định hơn nhiều, chỉ là trở nên im lặng hơn trước.

Chương Khiếu đưa cho anh ta một cái bánh bao, vỗ vai anh ta: "Thả lỏng đi anh bạn, nhiệm vụ không khó như anh nghĩ đâu."

Ăn xong, Tri Y rụt rè đến gần Lê Tri: "Tri Tri, tôi có thể ngủ chung với cô không?"

Để kéo gần quan hệ hơn, đến cả cái tên Tri Tri cũng được cô ấy gọi.

Lê Tri cười: "Được thôi."

Sau khi chia nhóm và ăn tối xong, ai về phòng nấy, trong phòng chỉ có một cái giường, Lê Tri rửa mặt qua loa rồi lên giường, Tri Y lẽo đẽo theo sau như một cái đuôi xinh đẹp.

Nằm trong chăn, cô ấy lại rụt rè nói: "Tri Tri, tôi có thể ôm tay cô ngủ được không?"

Lê Tri nhắm mắt: "Được chứ, ngủ đi."

Tri Y cảm động đến cay cả mũi, thầm quyết định nếu ra ngoài được thì nhất định sẽ báo đáp cô.

Đêm xuống, không biết bao nhiêu người đã ngủ, bao nhiêu người đang suy nghĩ lung tung, bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua linh đường phát ra tiếng xào xạc.

Lê Tri nhắm mắt suy nghĩ về những sự việc đã xảy ra trong ngày, nghe thấy tiếng thở đều đều của Tri Y bên cạnh, cô cũng dần dần buồn ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu, mơ màng cô nghe thấy tiếng mèo kêu khe khẽ.

Meo——

Giấc ngủ lần này rất sâu, khi trời hửng sáng, một tiếng hét xé lòng vang lên từ phòng khách.

Là tiếng của Cao Sĩ Quân.

Lê Tri giật mình ngồi bật dậy, Tri Y cũng bị đánh thức, đôi mắt tròn xoe vì sợ hãi: "Chuyện gì thế? Chuyện gì đang xảy ra?"

Hai người vội vàng xỏ giày và ra khỏi phòng, những người khác nghe thấy tiếng cũng đã thức dậy. Không ai còn chút buồn ngủ nào, ánh mắt nhìn nhau đầy kinh hãi: "Cao Sĩ Quân lại hét cái gì thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Họ vội vã kéo nhau đến phòng khách.

Trời sắp sáng, ánh sáng xanh nhạt của bình minh rọi nhẹ lên cửa phòng khách.

Trên tấm ván vốn dùng để đặt thi thể, bây giờ lại có một người khác nằm—là Chương Khiếu.

Anh ta đang mặc bộ áo liệm mà chính tay mình đã mặc cho trưởng thôn vào hôm qua, chân trần, hai tay bắt chéo trên ngực, khóe miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt trắng bệch, biểu cảm yên tĩnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp