Sự xuất hiện đột ngột của buổi phát sóng trực tiếp toàn cầu, cùng với một cái ứng dụng không thể gỡ cài đặt trên các thiết bị điện tử, đã gây ra sự hoảng loạn không chỉ cho các ngôi sao bị kéo vào màn chơi mà còn đối với cả người dân ngoài đời thực.
Nhưng phần lớn mọi người đều có khả năng thích ứng rất nhanh.
Khi họ phát hiện ra rằng buổi phát sóng này không gây hại cho bản thân và họ không những có thể theo dõi một chương trình kỳ lạ và đầy kịch tính, mà họ còn có quyền bỏ phiếu quyết định sự sống chết của người khác, thế giới bắt đầu sôi sục.
Những dòng bình luận trực tiếp lướt qua nhanh chóng, với hàng chục ngàn tin nhắn xuất hiện liên tục:
【Phó bản này là thật à? Họ có thật sự chết không?】
【Người dẫn dắt đẹp trai quá! Anh ấy cũng là ngôi sao ở thế giới của anh ấy sao?】
【Trước đây mị rất ghen tị với người nổi tiếng, giờ thì mị lại cảm thấy mình thật may mắn vì mình không phải là người nổi tiếng】
【Ôi trời, đây chính là công nghệ của thế giới cao cấp hơn ư? Mở mang tầm mắt thật đấy】
【Ở góc dưới bên phải màn hình chính, chỉ số "sự quan tâm" của tôi là 11 nghĩa là gì vậy?】
【Bảng xếp hạng độ nổi tiếng đang cập nhật trên trang chủ, đã đến lúc kiểm chứng sự nổi tiếng thật sự của các ngôi sao rồi! Mị muốn xem những người nổi tiếng pha-kè dựa vào lượt tương tác ảo sẽ làm gì bây giờ】
【Đánh nhau đi nào! Một chương trình tạp kỹ thoát hiểm chân thực, với sự tồn tại chân thật của quỷ quái và cái chết thật, đúng là con mẹ nó kích thích vl ha ha ha ha, tôi thích!】
【Cứu với, sao tự nhiên lại xuất hiện cái sự kiện khủng bố như thế này vậy, tất cả chuyện này bao giờ mới kết thúc?】
【Thế giới của chúng ta sẽ trở thành công viên giải trí của quái vật sao?】
【Xin mọi người hãy bỏ phiếu cho Liên Thanh Lâm, cậu ấy mới chỉ 19 tuổi thôi mà, mị khóc to lắm rồi đây】
【Vậy thật sự có người sẽ chết sao? Những ngôi sao mà chúng ta quen biết sẽ chết ngay trước mắt chúng ta sao?】
【Tui rất thích xem phim kinh dị, phim kinh dị chân thật như thế này thì đúng là tuyệt cà là vời】
【Mỗi ngày chỉ được bỏ một phiếu thôi à. Vậy mị phải lướt qua vài phòng phát sóng để tìm một người may mắn thôi】
Những gì diễn ra bên ngoài, các ngôi sao trong màn chơi hoàn toàn không hề hay biết.
Hứa Thuật, người dẫn dắt, tự nhiên trở thành người chỉ huy của nhóm. Anh ta bước đến gần vách đá, nơi có một tấm bia đá cao ngang người với dòng chữ "Cầu thôn Quan Bình" được khắc trên đó. Bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ ghi thời gian khánh thành cây cầu.
Trải qua mưa nắng, lớp sơn đỏ trên chữ khắc đã bong tróc gần hết, chỉ còn lại những mảng loang lổ như vết máu khô bám lại trên mặt đá.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Hứa Thuật chạm vào bia đá rồi quay lại nói: "Đây là manh mối duy nhất. Chúng ta cần phải qua cầu này để vào thôn."
Mặc dù đây là một chương trình tạp kỹ kinh dị, nhưng ngoài giọng nói kỳ lạ của hệ thống khi họ mới bước vào, không có gì khác xuất hiện để dọa họ. Bây giờ, khi đã nắm rõ quy tắc, lòng can đảm của các ngôi sao cũng dần dần lớn hơn.
Chương Khiếu, một ngôi sao nổi tiếng trong các chương trình tạp kỹ với thể lực vượt trội, thường được khán giả yêu thích vì luôn tiên phong bảo vệ người yếu. Anh ta lập tức đứng ra nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Mau vào thôn đi, hoàn thành nhiệm vụ sớm thì sẽ sớm được rời khỏi đây thôi!"
Liên Thanh Lâm là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, cậu ta nhanh chóng tiếp thu và thậm chí có chút hứng thú: "Đi thôi, lặng lẽ vào thôn, đi nhẹ nói khẽ cười duyên*!"
(Lú: Câu gốc ở đây là "打枪的不要" là một câu khẩu lệnh thường được dùng trong quân đội hoặc trong bối cảnh chiến tranh. Câu này có nghĩa là "không được nổ súng" hoặc "đừng bắn". Nó thường được sử dụng khi cần phải tiến vào một khu vực một cách lặng lẽ, không gây ra tiếng động hay thu hút sự chú ý.)
Cây cầu Quan Bình nối liền hai ngọn núi, dài hơn trăm mét, đủ rộng để hai chiếc xe có thể đi ngang nhau, nhưng trông có vẻ cũ kỹ và đơn sơ.
Sương mù từ dưới vực bốc lên, tạo thành một lớp sương mỏng trên mặt cầu. Đứng từ đầu cầu, họ có thể mơ hồ thấy con đường uốn lượn bên phía bên kia núi.
Cả nhóm động viên nhau, chuẩn bị tiến về phía trước.
Lê Tri cũng thu lại ánh mắt dò xét, nhìn thấy Tri Y mặc váy dạ hội đang loay hoay với vạt váy dài, cô bước đến đề nghị: "Để tôi giúp cô xé bớt vạt váy nhé."
Tri Y, vốn đang lo lắng vì sự bất tiện của chiếc váy, thấy cô tiến lại gần thì sắc mặt liền thay đổi, cô ta nắm lấy váy của mình, đi đôi giày cao gót mà còn chạy nhanh hơn thỏ, trốn sau lưng Chương Khiếu cơ bắp đầy mình.
Lê Tri: "?"
Cô nhận ra rằng ngoài Hứa Thuật, ánh mắt của những người khác khi nhìn cô đều đầy sự cảnh giác.
Chuyện gì đây, vào một màn chơi mà còn bị cô lập sao?
Lê Tri cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Quả nhiên, sau một hồi nhìn nhau, Chương Khiếu là người đứng ra: "Hứa Thuật vừa nói chỉ có ngôi sao mới được vào màn chơi này. Chúng tôi đều quen biết nhau, nhưng tôi đã hỏi qua, không ai trong chúng tôi biết cô là ai cả!"
Lê Tri: "…?"
Vậy ra anh chính là người đầu têu cô lập tôi?
Chương Khiếu với vẻ mặt tự tin khi phát hiện ra manh mối quan trọng: "Tôi từng tham gia chương trình tạp kỹ trong phòng kín, nơi có những NPC quái vật trà trộn vào đội ngũ người chơi. Nếu tôi đoán không sai, thì cô chính là quái vật trà trộn vào đây!"
Đoán giỏi đấy, lần sau đừng đoán nữa.
"Thầy Chương*, năm ngoái em đóng chung với anh trong 'Gia Hòa Vạn Sự Hưng,' em đóng vai bà cô ba của anh mà."
(*Trong bối cảnh Cbiz, khi một người gọi ai đó là "老师" (lão sư), từ này không chỉ có nghĩa là "giáo viên" mà còn được dùng để thể hiện sự tôn trọng đối với một người có kinh nghiệm, danh tiếng hoặc vị trí cao hơn trong ngành.)
"Cô Tri, bộ phim cổ trang đầu tiên chị đóng, em là nha hoàn thân cận của chị gái chị."
"Thầy Chúc, năm ngoái anh đóng khách mời trong đoàn phim của em, em còn xin chữ ký của anh, em gái em là fan hâm mộ của anh đấy."
Mọi người: "…………"
Lê Tri mỉm cười kiên cường: "Em là Lê Tri, chữ 'Lê' trong 'Lê Minh', chữ 'Tri' trong 'Tri thức', là một diễn viên nhỏ, mong các thầy cô chiếu cố."
Tiếng cười của Hứa Thuật vang lên không đúng lúc, bầu không khí kinh dị bỗng chốc bị xua tan bởi sự lúng túng, ai đó cố gắng nói một câu: "Đi nhanh lên thôi!"
Sự căng thẳng và phấn khích trong những dòng bình luận trực tiếp cũng được giảm bớt bởi cảnh tượng kịch tính này:
【Nếu đây không phải là chương trình kinh dị được phát sóng trực tiếp, mị đã nghĩ đây là một kịch bản rồi】
【Mị biết cô ấy! Cô ấy đóng vai Dư Tiêu trong 'Hướng Sơn Hành,' cực kỳ ngầu! Tiếc là cô ấy chỉ xuất hiện trong hai tập rồi chết】
【Mải ngắm nhìn các nữ thần mà thật sự không để ý đến cô ấy】
【Không nổi tiếng trong màn chơi này thật sự rất thiệt thòi, tui thực sự thích cô ấy, trông rất đáng tin cậy】
【Ngay từ đầu mị đã muốn nói điều đó rồi! Lê Tri rất bình tĩnh và điềm đạm, nhiều vấn đề quan trọng đều do cô ấy đề xuất, thật sự không có ai bầu chọn cho cô ấy ư? Người thông minh như cô ấy thật sự rất đáng xem!】
【Cứu! Tui cũng nghĩ vậy! Mau giúp cô ấy đi! Cô ấy chỉ có hơn 500 phiếu thôi, trong khi ba người đứng đầu đều có hàng chục nghìn phiếu rồi!】
【Nữ thần với vẻ đẹp tự nhiên mãi mãi đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới!!! Trước đây sao mị không biết trong giới giải trí có một nữ thần có khí chất tốt như vậy nhỉ!】
【Với số phiếu thấp như vậy, dù sống sót đến cuối cùng, cô ấy cũng sẽ trở thành bữa tối của quái vật thôi】
【Tui không nghĩ vậy, đây là buổi phát sóng toàn cầu, số lượng fan của mỗi ngôi sao chỉ chiếm một phần nhỏ trong tổng số người xem thôi mà? Mí bồ có nhận ra rằng tốc độ tăng phiếu của Liên Thanh Lâm đã chậm lại rồi không?】
【Dù vậy, việc Lê Tri bắt kịp với số phiếu hiện giờ vẫn rất khó】
【Chỉ có mình tôi cảm thấy Lê Tri đang giả vờ sao? Lần đầu tiên vào màn chơi mà sợ hãi mới là bình thường chứ, chỉ có cô ấy là giả bộ bình tĩnh thôi, ewww ~】
【Hy vọng Lê Tri sẽ sống sót đến cuối cùng, rồi trở thành bữa ăn của quái vật!】
Dù mặt Chương Khiếu đầy vẻ lúng túng, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trước đó, anh ta còn lo rằng mình sẽ không thể vượt qua những người nổi tiếng khác, nhưng giờ đã có Lê Tri đứng ở vị trí cuối cùng, anh ta cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Chỉ cần anh ta và Lê Tri sống sót đến cuối cùng thì anh ta sẽ an toàn.
Cả nhóm tiếp tục tiến về phía trước, Hứa Thuật âm thầm quan sát Lê Tri.
Có thể trở thành ngôi sao thì dĩ nhiên không thể xấu. Nhưng so với những nữ ngôi sao nổi bật trong nhóm, các đường nét của cô giống như một bức tranh thủy mặc đen trắng, thiếu đi những điểm nhấn để người khác dễ ghi nhớ.
Tuy nhiên, đôi mắt của cô lại đặc biệt cuốn hút, khi nhìn người khác càng có vẻ thâm tình.
Chỉ là, vẻ đẹp nhẹ nhàng như cô thật sự rất thiệt thòi trong giới giải trí, chưa kể đến việc khí chất điềm tĩnh và ôn hòa của cô càng dễ bị lu mờ trước sự lộng lẫy và rực rỡ của các nghệ sĩ khác.
Hứa Thuật tiếc nuối lắc đầu.
Lê Tri đột nhiên quay đầu lại: "Hình như anh có điều gì muốn nói với tôi thì phải?"
Hứa Thuật không ngờ cô nhạy bén như vậy, anh ta khựng lại một chút rồi giấu đi vẻ bất thường: "Không, chỉ là tôi không ngờ rằng cô lại không nổi tiếng ở thế giới của mình, vì cô rất xinh đẹp."
Lê Tri nhún vai: "Ít người khen tôi xinh lắm."
Hứa Thuật tò mò: "Vậy mọi người khen cô thế nào?"
Cô nghĩ một chút rồi đáp: "Họ khen tôi có khí chất tốt."
Nói xong, cô tự bật cười trước.
Hứa Thuật cũng cười theo.
Cây cầu dài hơn trăm mét, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng từ lúc họ bước lên cầu đến giờ, đã vài phút trôi qua mà vẫn chưa thấy điểm cuối.
Không khí thoải mái ban đầu dần dần biến mất, một người trong nhóm sợ hãi nói: "Sao chúng ta mãi không đi ra được?! Có phải chúng ta đã gặp 'ma dẫn tường' rồi không?"
Lê Tri lên tiếng: "Chắc là 'ma dẫn cầu'." Cô giơ tay lên, xoa xoa đầu ngón tay, cảm nhận độ ẩm dính trong không khí: "Sương mù đậm đặc hơn rồi."
Khi đứng ở đầu cầu, họ còn có thể mơ hồ nhìn thấy con đường núi đối diện, nhưng khi bước lên cầu, mọi thứ lại trở nên mờ mịt.
Sương mù dày đặc đến mức ngưng tụ thành nước, làm ướt mái tóc của mọi người.
Bỗng nhiên, từ trong làn sương mù dày đặc, phát ra những tiếng răng rắc giống như âm thanh của bộ xương cứng ngắc đang uốn éo.
Rắc——
Rắc——
Dường như có thứ gì đó đang thức tỉnh từ dưới mặt đất, vặn vẹo bò lên.
Tri Y đột nhiên hét lên: "Có người đang nắm chân tôi! A——"
Hứa Thuật quát lớn: "Quay lại!"
Cả nhóm chen lấn xô đẩy nhau chạy về phía sau, cứ đi mãi thì không bao giờ tới đích, nhưng khi họ lùi lại thì lại dễ dàng thành công.
Tất cả đều đứng ở đầu cầu, thần sắc đầy vẻ kinh hoàng.
Hứa Thuật trầm giọng nói: "Có vẻ đây là thử thách đầu tiên, chúng ta cần phải tìm cách qua cầu."
Tri Y ngồi phịch xuống đất, khóc lớn. Cổ chân trắng muốt với dải ruy băng buộc hình nơ, giờ đây đã xuất hiện một dấu tay màu xanh đen trên đó.
Những người mới, ban đầu tràn đầy hứng khởi, giờ lại run rẩy sợ hãi. Diễn viên hài Cao Sĩ Quân là người nhát gan nhất, la hét điên cuồng: "Chúng ta không thể qua nổi cây cầu này! Chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây đến chết!"
Tình huống người mới sụp đổ là điều thường thấy, Hứa Thuật thậm chí còn không buồn liếc nhìn anh ta, nhưng Chương Khiếu lại bước lên an ủi: "Bình tĩnh nào, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra cách thôi."
Cảnh này đã giúp Chương Khiếu nhận được không ít lời khen ngợi, số phiếu của anh ta trong phòng phát sóng cũng tăng lên đáng kể.
Lê Tri đột nhiên quay lại: "Có xe tới."
Mọi người im lặng, mở to mắt chờ đợi vài giây, quả nhiên nghe thấy tiếng còi xe vang lên từ con đường núi mờ sương phía xa.
Liên Thanh Lâm không khỏi thán phục: "Tai cô thính thật đấy."
Hai luồng đèn pha màu vàng rực rỡ chiếu vào tầm nhìn của họ, một chiếc xe có kích cỡ bằng xe buýt nhỏ từ con đường núi quanh co phía sau họ từ từ tiến đến và dừng lại ở đầu cầu.
Những người vừa mong chờ xe tới, khi chiếc xe dừng lại, họ đều đồng loạt tái mặt mà lùi lại vài bước.
Đó là một chiếc xe tang.
Trên đầu xe dán một chữ "奠" màu đen, bên trên còn treo một bông hoa trắng làm bằng giấy.
Một người đàn ông trung niên với làn da đen nhẻm thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhiệt tình chào hỏi họ: "Mọi người về nhà chịu tang à?"
Ngay lúc đó, cả tám người trong nhóm và cả những người xem qua màn hình đều đồng thời nghe thấy giọng nói của hệ thống:
— Gặp được NPC quan trọng, kích hoạt cốt truyện: Cha của các bạn đột ngột qua đời vì bạo bệnh, là con cái, các bạn đã vượt ngàn dặm về nhà để dự đám tang, phải tổ chức một lễ tang long trọng cho cha.
— Nhiệm vụ: Hồn quy hồn, thổ quy thổ, hãy chôn cất người thân của bạn đúng cách để linh hồn được an nghỉ.
Người đàn ông trung niên thấy họ không đáp lại, cười nói: "Mọi người không nhận ra tôi sao? Tôi là chú Cửu cùng thôn đây. Còn đứng đó làm gì? Mau lên xe, tôi chở mọi người về thôn."
Chiếc xe tang với chữ "奠" dán trên đầu xe toát ra một luồng khí lạnh lẽo và u ám.
Ai nấy đều mang vẻ mặt bài xích, Hứa Thuật thấp giọng nói: "Có vẻ đây là cách để qua cầu, lên xe thôi."
Một bên là cây cầu ma không thể vượt qua, một bên là chiếc xe tang chở người chết, mọi người đều cảm nhận được ác ý rõ ràng từ hệ thống qua hai sự lựa chọn này.
Lê Tri liếc nhìn vào trong xe qua cửa sổ, không thấy gì, cô quay lại hỏi tài xế: "Chú Cửu, trong xe của ông không chở gì chứ?"
Ánh mắt của người đàn ông trung niên đôn hậu thoáng qua một tia gian tà, nhưng miệng thì nói: "Không có gì cả, xe trống đấy."
Lê Tri hiểu ra, quay lại nói với đồng đội: "Trên xe có thứ gì đó, mọi người cẩn thận."
Chú Cửu: "…………"
Sắc mặt ông ta trở nên lạnh lùng: "Không lên xe thì tôi đi đây, đến lúc đó các người tự đi bộ về nhé."
Chương Khiếu tức giận nhổ nước bọt: "Mẹ nó, tôi không tin thứ trên xe có thể giết được tôi! Lên xe!"
Anh ta dẫn đầu, Liên Thanh Lâm theo sát phía sau, cả hai vừa bước lên xe liền phát ra tiếng la hét kinh hãi.
Lê Tri là người thứ ba bước lên xe, cô ngước lên nhìn, bên trong chiếc xe dài và hẹp, hai hàng ghế bọc sắt kéo dài dọc theo hai bên, ở giữa để lại một lối đi đủ rộng để đặt quan tài.
Hiện tại, lối đi này trống trơn, nhưng trên dãy ghế bên phải, một hàng người giấy được xếp ngay ngắn.
Những khuôn mặt giấy với đường nét kỳ dị được vẽ bằng loại sơn rẻ tiền, đôi mắt chỉ có tròng trắng, không có tròng đen, khoác lên mình những bộ quần áo sặc sỡ, đôi môi đỏ tươi cong thành một nụ cười mỏng manh.
Khi mọi người lên xe, những tiếng hét hoảng sợ liên tiếp vang lên.
Cuối cùng, cả tám người ngồi chen chúc trên dãy ghế bên trái, đối diện với hàng người giấy.
Mà những người giấy này, không thừa không thiếu, vừa đúng tám cái.
Tài xế nổ máy, chiếc xe tang từ từ lăn bánh qua cầu Quan Bình, hướng về phía chân núi.
Không khí trong xe im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng răng va vào nhau lập cập vì sợ hãi. Ngoại trừ Hứa Thuật và Lê Tri ra, tất cả đều nhắm chặt mắt, không dám đối diện với những người giấy phía đối diện.
Hứa Thuật đã quen với sự bình tĩnh của Lê Tri, nhưng vẫn hỏi: "Tại sao cô không nhắm mắt lại?"
Lê Tri đáp: "Nếu chúng ta đều nhắm mắt, nhỡ những người giấy này đột nhiên cử động thì sao?"
Dù sao cũng phải có người canh chừng.
Đây là lỗi mà những người mới thường mắc phải, Hứa Thuật cũng từng gặp vài lần mới rút ra được kinh nghiệm, nhưng người mới này lại nhạy bén đến vậy, ánh mắt anh ta nhìn Lê Tri thêm phần bội phục.
Nghe Lê Tri nói, vài người cố gắng mở mắt ra.
Nhắm mắt lại, những cảnh tượng mà họ tưởng tượng ra còn đáng sợ hơn!
Chiếc xe lăn bánh nhanh trên con đường nhỏ hẹp uốn lượn giữa núi, Cao Sĩ Quân đang run lẩy bẩy đột nhiên hét lên: "Tôi thấy mắt nó động đậy!"
Hứa Thuật khó chịu nói: "Những người giấy đó không có tròng mắt, sao có thể động đậy được?"
Cao Sĩ Quân hoảng loạn gào lên: "Tôi thật sự thấy mà!" Tinh thần của anh ta đã đến giới hạn, quay phắt người lại đập mạnh vào cửa sổ xe: "Tôi muốn xuống xe! Thả tôi xuống!"
Kính xe nhanh chóng nứt ra dưới lực đập của anh ta, Chương Khiếu ngồi cạnh vội đè anh ta xuống: "Bình tĩnh lại! Xe đang chạy nhanh thế này, nhảy xuống thì anh sẽ chết đấy!"
Trong xe náo loạn, nụ cười mỏng manh trên môi những người giấy đối diện chẳng biết từ lúc nào đã kéo dài hơn, khóe miệng cong lên đến tận mang tai.
Lê Tri đột nhiên đứng dậy bước đến trước mặt Tri Y, người đang ôm mặt khóc nức nở, cô cầm lấy vạt váy dài của Tri Y: "Tôi giúp cô xé đi nhé? Vướng víu quá."
Tri Y mắt đỏ hoe, ngơ ngác gật đầu.
Xoẹt một tiếng, Lê Tri dùng tay xé vạt váy dạ hội của cô ấy, sau đó đưa một đầu vải cho Chương Khiếu đang ngồi ở trong cùng: "Cầm lấy."
Rồi bước ra đưa đầu còn lại cho Hứa Thuật: "Cầm lấy."
Vạt váy dài giống như một dải băng trải dài trước mặt mọi người, che đi tầm nhìn của những người giấy đang trừng trừng nhìn họ.
Lê Tri ngồi lại chỗ cũ: "Được rồi, bây giờ đã che lại rồi, dù mắt chúng có động đậy hay không, chúng ta cũng không nhìn thấy nữa."
Mọi người: "!!!"
Khán giả: "!!!"
Còn có thể làm như thế này ư?!
Nhưng khi bị che đi, bầu không khí kinh hoàng trong xe thật sự giảm đi đáng kể, Liên Thanh Lâm thậm chí còn có tâm trạng hỏi cô: "Cô khỏe thật đấy, có tập gym không?"
Lê Tri khiêm tốn cười: "Có tập sơ sơ."
Liên Thanh Lâm: "…"
Không biết đã bao lâu, tốc độ của chiếc xe tang dần chậm lại.
Phía trước hiện ra một cái cổng chào, ở giữa cổng có ba chữ "Thôn Quan Bình". Màu sơn đỏ tươi đã phai nhạt, để lại những vệt đỏ loang lổ như dấu máu, u ám nhìn xuống những người đi qua.
Chiếc xe tang từ từ chạy vào thôn, cơn gió lạnh lẽo len lỏi qua khe kính xe, nơi bị Cao Sĩ Quân đập vỡ.
Sau khi vào thôn, con đường trở nên lầy lội, những ngôi nhà mái ngói hai bên đường trông hoang tàn, nếu không phải có vài người dân đứng dưới mái hiên, có lẽ ai cũng sẽ nghĩ rằng đây là một cái thôn bị bỏ hoang.
Mọi người nhìn chăm chú qua cửa sổ dính đầy bụi, ánh mắt lạnh lẽo của những người dân trong thôn dường như cũng xuyên qua cửa sổ mà quan sát họ.
Đột nhiên, những người dân này bước ra từ dưới mái hiên. Họ tiến đến trước chiếc xe tang, ôm một chiếc mẹt trong lòng, rồi bước đi song song hai bên xe như đang dẫn đường cho xe.
Cao Sĩ Quân hoảng sợ lùi lại: "Họ đang làm gì vậy?"
Một cơn gió lạnh thổi qua, những người dân dẫn đường bắt đầu vốc giấy tiền từ trong mẹt ra rải.
Rải giấy tiền, là đang mở đường cho người chết.
Những tờ giấy trắng bay lả tả trong không trung, Chú Cửu quay đầu lại, từ từ nở một nụ cười, để lộ một nét cười quỷ dị giống hệt những người giấy kia: “Chào mừng về nhà.”