Làm sao anh ta có thể không nhận ra người mình yêu được chứ?
Họ đã bên nhau từ thuở còn mặc đồng phục học sinh đến khi chụp ảnh cưới, suốt bao năm dài đằng đẵng. Vậy mà vào ngày hôm ấy, cô lại tháo chiếc nhẫn đính hôn và nói muốn chia tay. Đôi mắt cô đầy vẻ mỉa mai, nhìn anh như một người xa lạ.
Bao năm qua, chỉ là anh không dám tin và không muốn chấp nhận sự thật nmà thôi.
Anh luôn hy vọng, chỉ cần được gặp cô thêm một lần, chỉ cần nhìn thấy Ngân Phù thật sự thêm một lần nữa.
Họ thậm chí còn chưa từng nói lời tạm biệt thực sự. Anh biết rằng Ngân Phù sẽ không bao giờ trở lại, nhưng anh chỉ muốn nói một lời tạm biệt đúng nghĩa với cô.
Ngân Phù cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má mình, dần dần trở nên lạnh buốt, chảy xuống chân tóc, tựa như Ngân Phù đang khóc thương cho người mình yêu.
Cô ta nở một nụ cười quyến rũ với Nhạc Diên: “Anh không thể gặp lại cô ấy đâu.” Nụ cười ấy đầy mê hoặc, tựa như một bông hoa nở rộ trong giây phút cuối cùng, “Cô ấy đã chết từ lâu rồi. Tôi đã ăn tươi nuốt sống cô ấy, chẳng còn gì sót lại cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT