Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, Tiêu Thâm nhanh chóng áp sát, lưỡi dao trong tay đã chạm vào cổ họng của Ngân Phù. Con dao quân dụng vừa được mài sắc, chỉ cần nhấn nhẹ là cổ họng Ngân Phù sẽ bị rạch ra và tuông máu.
Ánh mắt Tiêu Thâm đầy đe dọa: “Cô nghĩ tôi không dám làm sao?”
Nhưng dường như Ngân Phù thật sự không sợ chết, dù lưỡi dao đã kề sát cổ, cô ta vẫn giữ nguyên vẻ lười biếng, đôi mắt cong cong mang theo chút quyến rũ, trông rất lạnh nhạt.
Một lúc sau, Lê Tri lên tiếng: “Tiêu Thâm.”
Tiêu Thâm thu dao lại, ánh mắt u ám, lùi về phía sau.
Lê Tri bước tới, lấy một tờ giấy từ hộp khăn giấy trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng lau vết máu đang thấm trên cái cổ trắng ngần của Ngân Phù. Ngân Phù nghiêng đầu, nửa cười nửa không nhìn Lê Tri: “Thực ra tôi rất thích cô, nhưng thật đáng tiếc. Cô sẽ trở thành người mà tôi ghét nhất.”
“Vậy sao?” Lê Tri mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh giường: “Là người như thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play