Đó là đôi chân của một bà lão.
Ở một số vùng quê lạc hậu, phong tục bó chân vẫn còn tồn tại. Đôi chân bị bó ấy chỉ dài một gang tay, sưng phồng, ép chặt trong đôi giày vải đế bông thủ công. Mu bàn chân bị viền giày màu đen siết chặt đến mức hằn lên những vết sưng, trông giống như một chiếc bánh bao bị ngâm nước đến mức phồng lên.
Chúc Chi Bạch giật mình, rìu rơi khỏi tay, anh ta hoảng sợ đến mức không kịp thét lên, chỉ biết lăn tròn rồi bật dậy bỏ chạy.
Những người khác thấy biểu hiện bất thường của anh ta, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?!”
Cổ họng Chúc Chi Bạch nghẹn lại, da đầu tê rần, nhất thời không thốt nên lời, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu. Khi anh ta nhìn lại vị trí đó, bà lão treo cổ đã biến mất, chỉ còn những cành liễu đang đung đưa theo gió.
Nhưng lần này, anh ta chắc chắn bản thân mình không nhìn nhầm, thậm chí anh ta còn chạm vào đôi chân đó nữa!
Chúc Chi Bạch, người từng hai lần đoạt giải ảnh đế, suýt nữa cũng khóc òa: “Tôi lại thấy nữa rồi! Có một bà lão treo cổ trên cây!”
Lê Tri cau mày, dứt khoát ra lệnh: “Nhanh chóng chặt xong rồi rời khỏi đây.”
Liên Thanh Lâm lập tức tiến lên nhặt lại chiếc rìu, chém mạnh vào cành cây đang lung lay. Cành cây rơi xuống đất với một tiếng rắc lớn, mọi người vội kéo cành cây rời đi mà không ai dám quay đầu lại.
Phải đến khi xuống đến chân núi, Chúc Chi Bạch mới hoàn hồn quay đầu nhìn lại. Giữa những ngọn đồi xanh mướt, con đường mòn nhỏ hẹp chìm trong màn sương trắng, sâu thẳm và bất tận, như dẫn đến cõi âm. Anh ta rùng mình, nhanh chóng bước theo các đồng đội.
Khi họ kéo cành liễu trở về sân, có người đang cầm ô đứng dưới cơn mưa phùn trước cổng.
Nghe thấy tiếng động, người đó nâng cao mép ô bằng giấy dầu lên, đôi mắt từ dưới làn mưa mờ ảo nhìn về phía họ. Liên Thanh Lâm đứng phía sau bực bội lên tiếng: “Người này lúc nào xuất hiện cũng như đi lạc từ phim trường nào khác vậy.”
Lê Tri nhìn khuôn mặt đẹp đẽ, thanh tú nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung của chàng trai đó, đồng tình gật đầu.
Cô bước tới, mỉm cười: “Lý tiên sinh, chúng tôi đã mang cành liễu về rồi, tiếp theo xin ngài hãy hướng dẫn cách làm cờ dẫn hồn và gậy xuất táng.”
Lý Kiến Hề nhìn những giọt mưa lấp lánh trên hàng mi của cô, ánh sáng khúc xạ vào đôi mắt, tỏa sáng lung linh. Anh không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ rồi cầm ô dẫn họ vào trong sân.
Dưới sự chỉ dẫn của Lý Kiến Hề, việc làm cờ dẫn hồn và gậy xuất táng nhanh chóng hoàn thành. Tấm vải trắng treo trên cờ dẫn hồn được viết tên, quê quán, năm sinh và năm mất của trưởng thôn. Lê Tri đứng bên cạnh quan sát Lý Kiến Hề cầm bút viết, cô khá là ngạc nhiên khi phát hiện ra chữ của NPC này rất đẹp.
Việc đào mộ là một công việc nặng nhọc, đặc biệt là khi trời vẫn còn mưa, lớp đất sét càng khó đào hơn. Mọi người ăn trưa một cách vội vàng rồi mang theo dụng cụ chuẩn bị lên đường.
Vị trí mộ là do thầy âm dương xác định, và lần này Lý Kiến Hề cũng sẽ theo họ. Anh cầm một chiếc ô giấy dầu đã sờn, đứng ở cổng sân khi thấy Lê Tri vác xẻng bước tới, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, đột nhiên hỏi: “Cô có cần ô không?”
Lê Tri ngạc nhiên nhìn anh một lúc rồi cười: “Không cần đâu, tôi đã ướt sũng cả rồi. Cảm ơn anh.”
Lý Kiến Hề lặng lẽ cúi đầu rồi quay người dẫn đường.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Ở một ngôi làng theo chế độ tông tộc như thôn Quan Bình, tất cả tộc nhân đều được chôn cất trong nghĩa địa tổ tiên, và trưởng thôn cũng không ngoại lệ. Nghĩa địa không xa từ đường lắm, chỉ cần băng qua một cánh đồng là những nấm mộ sẽ hiện ra trước mắt họ.
Càng gần đến từ đường, những ngôi mộ càng mới, trước mộ vẫn còn dấu vết của tro tàn giấy tiền. Nhưng càng đi sâu vào bên trong, cỏ dại càng mọc um tùm, che phủ những ngôi mộ tổ tiên, rõ ràng là không ai còn chăm sóc những ngôi mộ này do dân số trong làng đã giảm sút. Cả nghĩa địa toát lên vẻ tiêu điều, hoang vắng.
Lý Kiến Hề dẫn họ đến vị trí đã chọn cho mộ của trưởng thôn. Đến giờ tốt, họ đốt giấy tiền, sau đó người chơi lớn tuổi nhất là Cao Sĩ Quân được giao vai trò trưởng nam, bắt đầu đào những nhát xẻng đầu tiên.
Ở phía đông bắc, một tờ giấy đỏ được trải trên mặt đất, Cao Sĩ Quân run rẩy đổ nhát xẻng đầu tiên lên đó, và việc đào mộ chính thức bắt đầu.
Đào mộ không phải là việc dễ dàng, mọi người phải đào sâu vào lớp bùn lầy, đất sét dính chặt vào xẻng, mỗi lần đào đều tốn rất nhiều sức lực. Mộ phải đào đủ sâu, ít nhất là 2,2 mét theo yêu cầu của thầy âm dương.
Tuy nhiên, so với việc lau chùi thi thể và mặc đồ liệm, dù công việc này nặng nhọc nhưng lại dễ chịu hơn nhiều đối với người chơi, ít nhất là không gây áp lực tâm lý.
Trong khi các người chơi đang đào mộ, Lý Kiến Hề đứng lặng lẽ dưới gốc cây bách gần đó. Ban đầu anh còn cầm ô, nhưng sau khi mưa tạnh, anh đã gấp ô lại và bước tới vài bước để tránh những giọt nước rơi xuống từ cành cây.
Trong một khoảnh khắc, Lê Tri nhận thấy anh đang nhìn mình. Từ xa, cô gật đầu cười với anh.
Lý Kiến Hề có chút không được tự nhiên, quay đi chỗ khác.
Lê Tri khẽ nhướng mày, nghĩ rằng NPC này khá thú vị. Một NPC sạch sẽ, thuần khiết và hầu như không có ác ý với người chơi, không biết anh tồn tại trong phó bản này để làm gì.
Gần đến chiều tối, hố mộ cuối cùng cũng đã được đào xong. Người chơi dựng tấm bạt lên trên để tránh nước mưa làm ngập hố vào ban đêm.
Cứ tưởng rằng nhiệm vụ trong ngày hôm nay đã xong, chỉ cần đợi đến ngày mai để chôn cất, nhưng thầy âm dương lại bất ngờ lên tiếng: “Ngày mai chôn cất, đêm nay phải gọi hồn. Mọi người về chuẩn bị đi.”
Gọi hồn – nghe từ này thôi là đã thấy chẳng lành rồi.
Mọi người có chút hoảng sợ, Hứa Thuật vội hỏi: “Cho hỏi tiên sinh, gọi hồn cần chuẩn bị những gì và chúng tôi phải làm thế nào?”
Gọi hồn cũng là một phần trong nghi thức tang lễ truyền thống, Lý Kiến Hề giải thích chi tiết quá trình này. Khi nghe đến việc phải ôm bài vị của trưởng thôn đi ra ngoài vào ban đêm, qua mỗi ngã tư đều phải đốt giấy gọi hồn, và phải đi đến tận miếu thổ địa cuối thôn, khuôn mặt của các người chơi đều trắng bệch.
Việc này đã đủ đáng sợ trong thế giới thực, huống chi là trong một phó bản đầy rẫy quỷ quái như này.
Gọi hồn vào ban đêm, nhưng không biết liệu chỉ có hồn của trưởng thôn được gọi về thôi không?
Suốt quãng đường trở về sân, bầu không khí trong nhóm nặng nề hẳn lên. Những thử thách cứ liên tiếp nối nhau, dường như không có điểm dừng. Sự căng thẳng về tâm lý lẫn thể xác khiến ai nấy đều mệt mỏi, thậm chí chẳng ai muốn nói chuyện trong bữa tối cả.
Mọi người lặng lẽ ăn cơm, nhìn trời dần tối. Sau cơn mưa, những đám mây dày đặc che kín bầu trời, không một ngôi sao, và ngay cả ánh sáng của nửa vầng trăng cũng bị che khuất hoàn toàn.
Lê Tri đứng dậy: “Đi thôi.”
Hứa Thuật cũng nói: “Chúng ta đã vượt qua bao nhiêu thử thách rồi, cứ làm theo yêu cầu của NPC, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Cả nhóm bốc thăm để quyết định thứ tự đi trong đội. Hứa Thuật bốc thăm đầu tiên, ôm đĩa lễ vật cần dùng trong nghi thức. Tri Y đứng thứ hai, ôm bài vị của trưởng thôn, thứ ba là Lê Tri, cầm đèn lồng chiếu sáng, sau đó lần lượt là Cao Sĩ Quân, Liên Thanh Lâm và Chúc Chi Bạch.
Sáu người xếp thành một hàng dài, bước ra khỏi cổng sân, Lý Kiến Hề đứng ở cửa, như một lời nhắc nhở: “Khi gọi hồn, không được quay đầu lại trên đường.”
Cả nhóm rùng mình, vội gật đầu.
Họ bắt đầu từ sân, hướng đến miếu thổ địa ở cuối thôn. Mỗi lần qua ngã tư, họ phải đốt giấy tiền gọi hồn và khóc gọi tên người thân. Dọc hai bên đường, nếu có nhà dân, người dân sẽ thắp một ngọn đèn lồng trước cửa, dẫn đường cho linh hồn, đồng thời nhắc nhở người chơi rằng đó là nơi họ đã đi qua và không nên quay lại khi trở về.
Mọi người bước nhanh hơn, hy vọng sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng mấy chốc, họ đã đến ngã tư đầu tiên, vì bị cảnh báo không được quay đầu, cả nhóm cúi xuống, xếp thành hàng, dùng diêm châm lửa đốt giấy tiền.
Lửa bốc lên, tro giấy bay tán loạn, trông như những đốm ma trơi trong đêm rối. Ban đầu chỉ có tiếng nức nở khe khẽ, không biết ai đó đột nhiên bật khóc nức nở. Đó là tiếng khóc của sự sợ hãi cực độ, nghe rất thật, và nó lan tỏa khiến những người khác cũng bật khóc theo.
Giữa tiếng khóc lóc thê lương, giọng nói đanh thép của Lê Tri vang lên rõ ràng: “Cha ơi! Về nhà thôi, về nhà nào!”
Giọng nói mạnh mẽ như thể đang đọc lời tuyên thệ.
Tiếng khóc chợt ngừng lại, Tri Y vừa sợ vừa buồn cười: “Cô làm gì vậy?”
Lê Tri bình tĩnh đáp: “Không thể chỉ khóc mà không gọi hồn được. Các cô cứ khóc đi, tôi sẽ gọi hồn, tiếp tục thôi.”
Mọi người: “…”
Cô vừa nói xong, bỗng nhiên chẳng ai muốn khóc nữa.
Sau khi đốt xong giấy tiền, cả nhóm tiếp tục đi về phía trước, một ngôi nhà gần đó đã có người dân châm đèn lồng.
Cứ mỗi lần Lê Tri cúi xuống hét to: “Cha ơi về nhà thôi." nhiệm vụ gọi hồn vào ban đêm này bỗng trở nên buồn cười. Từ chỗ sợ hãi, những người chơi dần chuyển sang khóc giả, và bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dần dần, các hộ dân trong làng lần lượt thắp sáng đèn lồng dẫn đường, cả cái thôn này không còn chìm trong bóng tối nữa. Với những ngọn đèn dẫn đường này, đội của họ không đi lạc, và cuối cùng cũng họ sắp đến miếu thổ địa.
Cuối thôn hầu như không có ai sinh sống, những ánh đèn lồng nhỏ bé phía sau họ xa dần, xung quanh lại chìm trong bóng tối, và nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn lồng mà Lê Tri đang cầm, chiếu sáng những bóng đen của cả đội, soi rọi con đường nhỏ dưới chân.
Chúc Chi Bạch ở phía sau than thở: “Sao mãi chưa đến nơi, tôi mệt lắm rồi.”
Liên Thanh Lâm “xì” một tiếng, trêu chọc: “Chúc ca, thể lực của anh không ổn rồi đấy. Lần tới ra ngoài, anh đi tập gym với tôi nhé.”
Tri Y nói: “Nếu có thể sống sót ra ngoài, tôi cũng sẽ đi tập thể dục thêm! Gặp nguy hiểm mà không chạy nổi thì thảm lắm.” Nhắc đến thế giới bên ngoài, giọng điệu của mọi người vui vẻ hơn: “Tri Tri, nếu ra ngoài chúng ta hẹn nhau đi tập gym nhé?”
Lê Tri cười: “Được thôi.”
Chúc Chi Bạch thở dài tự giễu: “Xem ra tôi già rồi. Đi một đoạn thế này mà đã đau lưng mỏi gối, ra ngoài rồi thì chắc chắn phải rèn luyện thật tốt mới được.”
Lê Tri vẫn đang nghe Tri Y nói chuyện, nhưng khi nghe anh ta lặp lại câu “đau lưng mỏi gối” lần nữa, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Chúc Chi Bạch, một người đàn ông khỏe mạnh hơn ba mươi tuổi, dáng người được chăm sóc tốt và chắc chắn đã luyện tập nhiều, không lý nào một đoạn đường như vậy lại khiến anh ta mệt mỏi. Ngay cả Tri Y, người yếu nhất về thể lực, cũng không sao, vậy sao anh ta lại than thở nhiều lần đến thế?
Trong một khoảnh khắc, Lê Tri đột nhiên muốn quay đầu lại.
Từ khi đi đến giờ, họ chưa quay đầu lại một lần nào. Không ai biết, liệu trong đội gọi hồn gồm sáu người này, có thêm người nào đó hay không.
Nhưng lời cảnh báo của Lý Kiến Hề vẫn còn vang vọng bên tai, cô ngừng lại một chút, không tỏ vẻ gì, chỉ đưa đèn lồng ra sau.
Ánh sáng đèn lồng chiếu lên sáu cái bóng, kéo dài trên con đường đầy cỏ dại.
Một, hai, ba, bốn, năm, năm cái bóng phía trước lắc lư rõ ràng trên mặt đất, trông rất bình thường. Nhưng cái bóng của Chúc Chi Bạch, người đi cuối cùng lại có hình dạng kỳ lạ, phồng lên và méo mó, giống như có một cái bóng khác chồng lên trên nó.
Đó là—có một người đang bám vào lưng anh ta.