Không ai chú ý đến hành động của Lê Tri, chỉ có Hứa Thuật là người đi đầu, anh ta hơi nghiêng đầu nhưng rồi lại cố gắng quay lại vị trí ban đầu.
Cái bóng trên lưng Chúc Chi Bạch không cao lớn, lưng gù, cổ hơi nhô ra, và cái đầu của nó thì to hơn đầu người thường một chút.
Mục tiêu của nhiệm vụ gọi hồn là ngôi miếu Thổ Địa ở phía trước, chỉ cách vài trăm mét, không còn ngã rẽ nào nữa, họ chỉ cần đi thẳng tới đó. Lê Tri quan sát tình hình, chậm bước lại, cô rút ngắn khoảng cách với Cao Sĩ Quân rồi hạ giọng: “Anh đi trước tôi.”
Cao Sĩ Quân không hiểu tại sao cô lại làm vậy, nhưng rõ ràng Lê Tri chínhlà người thông minh nhất trong nhóm, chắc chắn cô có lý do của mình! Cao Sĩ Quân nhanh chóng đổi chỗ với cô.
Liên Thanh Lâm nhìn thấy Lê Tri đột ngột đổi chỗ trước mặt mình, chưa kịp hỏi gì thì cô đã tiếp tục đổi chỗ với cậu.
Những người trong nhóm cuối cùng cũng nhận ra hành động của Lê Tri, bầu không khí thoải mái trò chuyện trước đó biến mất, mọi người đều trở nên căng thẳng, đặc biệt là Chúc Chi Bạch, từ khi Lê Tri đổi chỗ với anh, anh ta đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Thầy Chúc.” Lê Tri lên tiếng hỏi: “Anh có biết đòn quật vai không?”
Chúc Chi Bạch bắt đầu nhận ra điều gì đó, răng va vào nhau vang lên tiếng lập cập: “Biết…biết…”
“Đừng lo lắng, cứ làm theo lời tôi nói.” Cô lắc lắc đèn lồng trong tay, ra hiệu anh ta nhìn sang bên cạnh, “Tôi sẽ đếm đến ba, được không?”
Cuối cùng Chúc Chi Bạch cũng nhìn thấy cái bóng lồng vào nhau dưới chân mình.
Trước khi nhận ra điều đó, anh ta chỉ cảm thấy lưng mình mỏi nhừ, đi lại mệt mỏi. Bây giờ khi được nhắc nhở, anh ta như bừng tỉnh, bắt đầu cảm nhận rõ ràng trọng lượng của “người” trên lưng mình.
Tóc gáy Chúc Chi Bạch dựng đứng, anh ta cảm thấy có một bàn tay đang đặt lên vai mình, và đôi chân đang quấn quanh eo.
Không ngạc nhiên khi lưng anh ta lại đau nhức như vậy! Chúc Chi Bạch cứng đờ cổ, khẽ cúi đầu, nhìn thấy đôi chân ấy đang đung đưa ở bên hông mình theo từng bước chân. Đôi giày vải đen, đôi chân sưng phồng, trắng bệch—chính là bà lão treo cổ trên cây liễu mà anh ta đã thấy sáng nay!
“Thầy Chúc!” Giọng nói trong trẻo của Lê Tri kéo anh ta ra khỏi cơn sợ hãi tột độ, anh ta nghe thấy cô bắt đầu đếm: “Một!”
Sự sợ hãi tột cùng khơi dậy cơn giận dữ tột độ, mẹ nhà mi, biết bao nhiêu người ở đây mà lại chọn anh ta để hù dọa ư?!
Cơn giận bừng bừng trong lòng, Chúc Chi Bạch cảm thấy cơ bắp toàn thân căng lên, ngay lập tức nghe thấy Lê Tri hô lớn: “Quật!”
Khoan, đã nói là đếm đến ba mà?!
Chưa bao giờ Chúc Chi Bạch phản ứng nhanh như lúc này, hai tay anh ta vung ra sau, nắm lấy một cánh tay lạnh cứng rồi quật mạnh xuống trước.
Bà lão bị quật ngã xuống đất, Chúc Chi Bạch cuối cùng cũng nhìn rõ toàn bộ cơ thể bà ta. Đó quả thực là một bà lão với cơ thể sưng phù, đôi mắt đỏ ngầu lồi ra, khuôn mặt nhăn nheo tím tái, khoác lên mình chiếc áo bông đen dày cộp, dáng người thấp bé, trên đầu quấn một chiếc khăn đen khiến đầu bà ta trông to hơn bình thường.
Bà ta ngã xuống đất, trong đôi mắt lồi ra tràn ngập hận thù, loạng choạng đứng dậy.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, những người phía trước chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nghe thấy Lê Tri hét lớn: “Chạy ngay về miếu Thổ Địa!”
Cả nhóm cắm đầu chạy, không ai dám quay lại.
Khi ấy chỉ còn cách miếu Thổ Địa vài trăm mét, nhưng sau khi chạy một đoạn, Lê Tri nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn. Miếu Thổ Địa phía trước trông như ảo ảnh trong sa mạc, càng chạy càng không thấy gần hơn.
Không biết từ lúc nào xung quanh họ đã phủ đầy sương mù, ngoảnh lại nhìn, những ngọn đèn dẫn đường trên đường về cũng biến mất.
Mọi thứ trở nên im lặng đến đáng sợ, chỉ còn mình cô.
Lê Tri không rõ chỉ có mình cô gặp phải tình cảnh như bị ma che mắt, hay cả nhóm đều đã rơi vào tình trạng này. Cô giơ đèn lồng lên nhìn quanh, rồi nhặt vài viên đá, xếp thành một ký hiệu nổi bật dưới chân, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Lê Tri có cảm giác phương hướng rất tốt, cô chắc chắn mình không đi sai đường, càng không đi ngược lại. Nhưng mười phút sau, cô lại thấy đống đá mà mình đã để lại.
Nó chỉ cách cô vài bước chân.
Theo truyền thuyết dân gian, ma che mắt khiến con người lạc lối, cứ ngỡ mình đi thẳng, nhưng thực tế chỉ đi lòng vòng tại chỗ.
Lê Tri thử lại lần nữa. Lần này, cô đi năm bước rồi làm một dấu hiệu, nhưng sau mười phút, dấu hiệu mà cô để lại lại xuất hiện phía trước.
Định làm cô mệt chết ở đây à?
Lê Tri ngồi xuống bên cạnh đống đá, bắt đầu suy nghĩ cách phá giải.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra điều gì, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, đồng thời, làn sương mù xung quanh dần tan biến.
Tri Y, mồ hôi đầm đìa và khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, khi thấy cô liền mừng rỡ lao tới: “Tri Tri! Vừa nãy tôi cũng bị ma che mắt, chạy mãi không thoát!”
Lê Tri ngẩng đầu nhìn, miếu Thổ Địa đã gần ngay trước mắt, xung quanh cũng vang lên tiếng của những người khác, thực ra họ chỉ đang loanh quanh trước sân miếu.
Ai nấy đều mệt mỏi rã rời, khi tập hợp lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát chết. Số người không thiếu ai, bà lão đuổi theo họ cũng biến mất, Lê Tri cau mày nhìn quanh, mọi thứ dường như trở lại bình thường, ngay cả những ngọn đèn dẫn đường xa xa cũng trở về như cũ trong màn đêm.
Tri Y thì thầm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cái ma che mắt này xuất hiện rồi biến mất bất thường như vậy, chẳng lẽ chỉ để trêu đùa chúng ta sao?”
Tri Y nói: “Có những loại ma quỷ thích đùa giỡn nhưng không hại người mà, đúng không?”
Cao Sĩ Quân, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, quay đầu lại nói: “Đừng quan tâm nhiều nữa, miễn sao mọi người vẫn còn sống là được, mau hoàn thành nhiệm vụ rồi về thôi!”
Bước cuối cùng của việc gọi hồn là dâng hương, đốt biểu, và đốt giấy trước tượng thần. Ngôi miếu Thổ Địa này đã có từ lâu, giống như thôn Quan Bình, cũng toát lên vẻ đổ nát và hoang tàn, ngay cả tượng Thổ Địa cũng sứt mẻ, mất đi vẻ uy nghiêm vốn có.
Hứa Thuật bày lễ vật lên bàn thờ, cả nhóm quỳ trước tượng thần làm lễ, ai nấy đều nhẹ nhõm.
Lúc mới đến, mọi người còn coi căn sân nhà đang để thi thể như ác mộng, giờ đây lại không thể chờ đợi được để quay về đó.
Gọi hồn không thể quay đầu, nên họ cũng không thể trở về theo đường cũ. Cả nhóm tránh những hướng có đèn dẫn đường, đi vòng qua bên ngoài thôn để trở về. Ai nấy đều bước đi vội vã, chỉ mong có thể nhanh chóng quay lại.
Khi đi ngang qua một cái ao khô cạn, họ nghe thấy tiếng hổn hển từ bờ ao.
Lúc chọn quan tài hôm trước, Lê Tri đã nhìn thấy cái ao này. Cái ao không có nước, đầy bùn đen bốc lên mùi tanh nồng, trong đống bùn có vài cành sen khô, và có mấy con vịt đang mổ bới.
Xung quanh tối om, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng, Lê Tri chỉ thấy một bóng người đang quỳ bên bờ ao. “Nó” cúi đầu, hình như đang bới móc bùn trong ao, động tác cứng ngắc và kỳ quái.
Những người khác trong nhóm cũng nhìn thấy, ai đó hoảng sợ hít một hơi lạnh, Liên Thanh Lâm thì thào: “Trước khi nó nhận ra chúng ta, hãy mau đi đi!”
Cả nhóm nhẹ nhàng tiếp tục di chuyển, sợ làm kinh động đến thứ bên bờ ao. Nhưng may mắn là họ đã đi rất xa rồi mà nó vẫn không đuổi theo.
Chỉ khi nhìn thấy hai ngọn đèn tang trắng treo trước cổng sân nhà trưởng thôn, họ mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, Tri Y gần như muốn bật khóc vì xúc động: “Ai ngờ có lúc tôi lại khao khát trở về nơi này đến vậy.”
Cái phó bản chết tiệt này, chẳng lẽ là đang cố làm họ suy sụp tinh thần ư?
Họ đẩy cửa sân, vừa bước vào đã bị bóng người từ bên cạnh bước ra dọa cho giật mình.
Một tiếng thét ngắn vang lên, nhưng khi nhận ra đó là ai, mọi người mới thở phào. Lê Tri có chút ngạc nhiên nhìn người đó: “Lý tiên sinh, sao anh vẫn chưa về?”
Lý Kiến Hề quét ánh mắt lạnh lùng qua họ, bất chợt nói: “Giày của các cô cậu bẩn rồi, rửa sạch rồi mới được vào.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn giày của mình.
Trời mưa suốt cả ngày, đường làng lầy lội, lúc lên núi chặt cây giày họ đã rất bẩn. Ban ngày về không thấy ai nói gì, sao giờ lại đột nhiên nói giày bẩn?
Nhưng NPC đã lên tiếng, dù mọi người thấy kỳ lạ nhưng cũng không phản đối. Ở góc tường có một cái thùng nước lớn, cả nhóm múc nước rồi ngồi xuống bậc đá để lau giày.
Lê Tri khẽ cau mày, có vẻ suy nghĩ điều gì đó rồi nhìn về phía Lý Kiến Hề.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh lại lảng tránh.
Lê Tri từ từ bước tới ngồi xuống bên bậc thềm, cởi giày. Giày của cô bị phủ một lớp bùn vàng trộn với tro giấy, thực sự rất bẩn.
Cô nhìn chăm chú vào đế giày một lát, sau đó quay lại nhìn giày của những người khác.
Những người khác đều đang rửa giày, cũng là lớp bùn vàng trộn với tro giấy, những đôi giày đắt tiền của họ dường như bị bùn bẩn làm cho không còn nhận ra. Nhưng khi nhìn vào một đôi giày trong số đó, ánh mắt Lê Tri chợt dừng lại, biểu cảm thay đổi ngay lập tức.
Đế giày đó không có bùn vàng trộn với tro giấy, chỉ có bùn đen dính nhơm nhớp.
Lê Tri không nói gì, thậm chí còn nhanh chóng thu lại ánh mắt dò xét. Cô cúi xuống, vài giây sau, không tỏ vẻ gì, lặng lẽ đứng dậy bước vào trong nhà.
Cao Sĩ Quân gọi cô: “Ê, Lê Tri, giày của cô còn chưa rửa kìa!”
Lê Tri đáp: “Tôi vào lấy đồ.”
Lý Kiến Hề đứng bên cạnh cũng không cản cô, để mặc cô đi vào nhà với đôi giày dơ. Chẳng mấy chốc, Lê Tri quay lại, trên tay bế theo một con mèo đen.
Mọi người đều biết con mèo đen này có ý nghĩa gì, liền trở nên căng thẳng, có người lo lắng: “Cô mang nó ra đây làm gì? Đưa nó đi ngay! Nhỡ nó làm xác sống dậy thì sao?!”
Lê Tri mỉm cười, và ngay sau đó, cô thả con mèo đen vào trong quan tài.
Meo—
Hành động của cô khiến mọi người hồn xiêu phách lạc, Hứa Thuật là người phản ứng nhanh nhất, bật dậy: “Cô làm cái gì vậy?!”
Anh ta vừa dứt lời, từ trong quan tài đã vang lên âm thanh của những khớp xương kêu răng rắc. Trưởng thôn như một cái máy cũ kỹ, từng tiếng từng tiếng răng rắc vang lên rồi từ từ nhấc mình dậy khỏi quan tài.
Ngoại trừ Hứa Thuật, những người còn lại lần đầu tiên chứng kiến cảnh xác sống vùng dậy, sợ đến mức gần như đứng hình.
Khóe miệng trưởng thôn đã cụp suốt một ngày, giờ lại nhếch lên thành một nụ cười. Đôi mắt đục ngầu của ông ta từ từ mở ra, nhìn chằm chằm những con mồi của đêm nay.
Bất ngờ, một giọng nói vang lên đầy cảm xúc: “Cha ơi! Có ma đến đây bắt nạt chúng con!”
Trưởng thôn: “……?”
Người chơi: “……?”
Lý Kiến Hề: “…………”
Nụ cười kỳ quái trên mặt trưởng thôn bỗng khựng lại, Lê Tri bất ngờ chỉ tay vào một “người” đang ngồi giữa nhóm người chơi, giọng đầy chân thành và mạnh mẽ: “Một sân không thể chứa hai quỷ*! Nó dám đến địa bàn của cha gây rối, còn định trộm lễ vật của cha, cha chịu được sao? Con thì không thể nào chịu nổi rồi đấy!”
(Lú: Chế từ một núi không thể có hai hổ =))) )
Trưởng thôn trợn trừng mắt, cứng nhắc quay đầu, đôi mắt độc ác của ông ta khóa chặt vào mục tiêu mà Lê Tri đang chỉ.