Wibu Sợ Xã Hội Cũng Muốn Yêu Đương!

Chương 2


1 tháng

trướctiếp

Bốn năm trước, kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học.

Nguyễn Tồn Vân cosplay một cô nàng Tsundere lolita tại lễ hội anime. Đôi mắt tím xinh đẹp mang đến cảm giác xa cách, chiếc váy ngắn cùng đôi tất đen dài đến đầu gối, chiếc nịt chân bó lấy da thịt, để lộ vẻ trắng nõn mê người.

Tất thảy đều giống như một bông hoa pha lê nở rộ bên vách núi, óng ánh trong suốt nhưng lại cao đến nỗi không thể chạm đến.

Rất nhiều người vây quanh Nguyễn Tồn Vân để chụp ảnh.

Khi ấy, Nguyễn Tồn Vân mới tốt nghiệp cấp 3, thậm chí còn sợ xã hội hơn cả bây giờ. Từ Phi Phi cùng những bạn khác đều đã vào phòng rửa tay, chỉ còn mình cậu bị camera vây ở giữa.

Nguyễn Tồn Vân nhìn qua thì có vẻ lạnh lùng, thế nhưng trong lòng cậu đang rất hoảng sợ.

Có một ông chú cầm máy ảnh, gần như quỳ rạp người trên mặt đất, góc nhìn rất thấp, ống kính dài càng ngày càng tiến gần, hướng thẳng xuống dưới váy.

"Cô em nghe anh nói này, đứng dang rộng chân ra một chút, như thế thì ảnh sẽ đẹp hơn. Anh là dân chuyên mà." Ông chú đó toét miệng cười.

Nguyễn Tồn Vân cảm thấy buồn nôn, cậu không muốn để lộ giọng nam, chỉ có thể tái nhợt trốn đi, nhưng ông chú càng tiến gần thêm.

Một bàn tay to lớn thon dài chợt che đi ống kính của ông chú bỉ ổi đó.

Trên mu bàn tay nổi lên những mạch máu màu xanh nhạt, các khớp xương vì cố sức chắn camera mà càng thêm rõ ràng.

Nguyễn Tồn Vân nhìn theo bàn tay ấy, thấy một nốt ruồi màu đỏ thẫm trên cổ tay của người đàn ông.

Nhịp tim của cậu đột nhiên không khống chế được.

Nguyễn Tồn Vân hoàn toàn là tay khống, chỉ một bàn tay thôi cũng khiến người đàn ông này trở nên vô cùng đẹp trai.

*Tay khống nghĩa là "yêu thích/ mê tay đẹp" hoặc là "nghiện tay”, là những người "nghiện" và thích ngắm nhìn những bàn tay đẹp, với ngón tay dài thon gọn, mảnh mai.

Gợi cảm, quá gợi cảm.

Nhân vật anh cos là "Đầu Tam Giác" trong Silent Hill. Nửa thân trên để trần, cơ bắp cuồn cuộn, hai đường nhân ngư (*) kéo sâu xuống dưới. Cánh tay còn lại biếng nhác buông thõng, ung dung kéo theo một con dao to, mũi dao chạm đất, lạnh lẽo đầy uy hiếp.

(*): Hai đường tạo thành hình chữ V ở hai bên bụng, sát đỉnh xương chậu, giống như hình dạng hơi co lại của phần dưới của cá.

Cái này cũng lớn thật đấy.

Nguyễn Tồn Vân nuốt nước miếng.

Được rồi, Nguyễn Tồn Vân thừa nhận cậu không chỉ là tay khống mà còn là đứa sắc quỷ nữa.

Cậu đưa mắt lên trên, vị trí lẽ ra là đầu người đã được thay bằng một chiếc mặt nạ hình tam giác to lớn nặng nề, góc kim loại dài sắc nhọn chĩa thẳng vào camera, ánh sáng lạnh lẽo dữ dội, ngay cả trong ác mộng cũng không có quái vật quỷ dị như vậy.

Rất khủng bố.

Nhưng mà, càng gợi cảm...

Ông chú chụp hình sợ hãi kêu một tiếng, sau đó mới nhận ra đây là lễ hội chứ không phải một con quái vật đang muốn đòi mạng, mắng chửi: "Bị bệnh à, chặn ống kính của tôi làm gì?"

Đầu Tam Giác không dừng lại, giơ một tay cầm lấy máy ảnh của ông chú, cúi xuống ấn xem, nhấn vài nút rồi ném máy ảnh về lại tay ông ta.

Ông chú bật lên xem, tức đến run người: "Xóa ảnh của tôi? Cô ta mặc như thế không phải là để cho tôi chụp à? Liên quan gì đến cậu!"

Người đàn ông này vốn đã rất cao, mang theo chiếc mặt nạ hình tam giác khổng lồ thì như qua cả 2 mét, khí chất vô cùng hung dữ.

Ông chú béo lùn đứng trước mặt anh như thể một quả dưa xấu xí vậy.

Đầu Tam Giác cầm dao dài đang cắm xuống đất lên, lạnh lùng nói: “Nếu không học lại cách tôn trọng người khác thì tôi sẽ chặt cái tay chụp ảnh bừa bãi của ông."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Giọng nói của anh trầm thấp từ tốn, giống như một cánh cửa sắt rỉ sét cọ sát mạnh vào mặt đất, gần như đến mức chói tai, không phải thứ mà con người có thể làm được.

Là bởi bên trong mặt nạ Đầu Tam Giác đã được tích hợp sẵn bộ thay đổi giọng nói.

Con dao lớn đó là đạo cụ, mặt nạ Đầu Tam Giác cũng là đạo cụ, giọng nói là giả, nhưng cơ bắp và khí chất lạnh lùng của người đàn ông đều là thật.

Cũng không biết là bị điểm nào dọa sợ, thế nhưng vẻ mặt dữ tợn của ông chú lại run lên, cuối cùng nghiến răng bỏ đi.

Đầu Tam Giác vẫn đứng phía trước bảo vệ Nguyễn Tồn Vân, cậu nhìn thấy cơ lưng chậm rãi nhô lên hạ xuống như dãy núi của anh. Đầu Tam Giác quay người lại, mặt nạ u ám sắc nhọn chậm rãi quan sát Nguyễn Tồn Vân.

Chết tiệt, tác động trực quan này cũng mạnh mẽ quá rồi đấy.

Chiếc mặt nạ Đầu Tam Giác vô cùng khủng bố, Diêm vương mà thấy thì chắc lúc ngủ cũng phải hạ kết giới mất.

Nhưng vóc dáng của người đàn ông lại nóng bỏng đến mức Ngọc Quan Âm nhìn cũng bằng lòng rơi vào bể khổ trần gian.

Đầu Tam Giác trầm mặc đi đến bên cạnh Nguyễn Tồn Vân, cách cậu hai mét, không xa nhưng cũng không gần, giống như một thị vệ trung thành vậy.

Xung quanh họ càng có nhiều người đến chụp ảnh, thế nhưng cuối cùng cũng không ai dám đến gần.

Đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng mân mê mép váy, hơi đổ mồ hôi.

Nguyễn Tồn Vân lẽ ra nên nói một tiếng cảm ơn với Đầu Tam Giác, nhưng khí chất của đối phương lại hết sức không có tình người.

Cậu thầm sắp xếp từ ngữ đến nửa ngày, diễn luyện nhiều lần, cuối cùng cũng có dũng khí, chuẩn bị mở lời cảm ơn Đầu Tam Giác.

"Ây ây, cậu đợi lâu chưa?" Giọng nói lanh lảnh của Từ Phi Phi đột nhiên vang lên, bọn họ bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Từ Phi Phi giả trang thành anh côn đồ đẹp trai tàn bạo, nhưng vừa mới mở miệng đã thất bại: "Xin lỗi nhé, haha, bọn tôi đi trang điểm lại."

Nguyễn Tồn Vân lắc đầu tỏ ra mình không sao, dũng khí mà cậu tích lũy cả nửa ngày giờ giống như một quả bóng cao su xì hơi vậy, âm thầm lọt hết sạch.

Từ Phi Phi cao hứng: "Đi thôi, không phải cậu muốn mua vở của thầy Đản à? Chúng ta phải nhanh lên, nghe nói đang có nhiều người xếp hàng lắm."

Không ai để ý rằng Đầu Tam Giác như chợt cứng đờ người.

Có lẽ đã nhìn thấy bạn bè của Nguyễn Tồn Vân trở về, Đầu Tam Giác cầm dao lên định rời đi.

Không thể do dự nữa, Nguyễn Tồn Vân khẽ cắn môi, đột nhiên duỗi tay ngăn Đầu Tam Giác lại.

Đầu Tam Giác phản ứng nhanh hơn cậu, giơ tay che những góc sắc nhọn trên mặt nạ, dường như anh sợ làm Nguyễn Tồn Vân bị thương.

Nguyễn Tồn Vân ngẩn người, chỉ còn lại bàn tay đang gần trong gang tấc của người đàn ông, cũng như cả nốt ruồi đỏ thẫm trên phần cổ tay đang nhô lên ấy.

Nhỏ bé cùng đột ngột, giống như một ngôi sao đỏ sắp tàn lụi, lặng lẽ xôn xao trong vũ trụ của Nguyễn Tồn Vân.

"Lần sau có chuyện như thế này xảy ra thì cứ báo bảo vệ."

Mặt nạ Đầu Tam Giác khẽ nghiêng sang, giống như đang nhìn chăm chú vào cậu

Chiếc mặt nạ hoàn toàn che kín khuôn mặt của người đàn ông, thế nhưng Nguyễn Tồn Vân lại cảm thấy mình đang đối diện với ánh mắt của người ấy.

Cậu dùng trực giác, đoán rằng đó hẳn là một đôi mắt điềm tĩnh thấu đáo.

Nói xong, Đầu Tam Giác quay người rời đi.

Từ Phi Phi giờ mới phát hiện ra, hai mắt sáng lên: "Uầy, cái đầu hình tam giác đó đẹp trai thế! Người anh em này có body đỉnh vãi, chúng ta cùng đi chụp ảnh với anh ta đi!"

Đầu Tam Giác dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi.

Từ Phi Phi đuổi theo hai bước, chụp hai tấm lưng tràn đầy cơ bắp của Đầu Tam Giác, cậu ta dừng lại, do dự: “Thôi bỏ đi, anh ta trông hơi đáng sợ.”

Nguyễn Tồn Vân nhìn bóng lưng mặc âu phục của Tần Phương Luật, trong lòng chợt nảy sinh một suy đoán ngớ ngẩn.

Cả giám đốc Tần cùng Đầu Tam Giác đều có nốt ruồi màu đỏ trên cổ tay, lẽ nào bọn họ cùng là một người?

Nếu đúng là như vậy thì Tần Phương Luật có nhận ra cậu không? Lẽ nào mới đi làm ngày đầu mà thân phận cos gái 2D của cậu đã lộ? Hơn nữa còn ở trước mặt sếp nữa.

Nỗi sợ hãi lấn át lòng phấn khích, Nguyễn Tồn Vân cảm giác thâm tâm như ớn lạnh.

Không, không, không, Nguyễn Tồn Vân nhanh chóng phủ nhận. Sao mà có thể khẳng định bọn họ là một chỉ dựa vào cái nốt ruồi nhỏ xíu bình thường kia được?

Trong anime cũng có rất nhiều nhân vật có cùng một hoạ tiết ở mắt, lẽ nào bọn họ đều là một?

"Tiểu Vân, đi ăn cơm trưa không?"

Đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên gọi cậu, Nguyễn Tồn Vân ngừng lại hai giây, quay đầu đáp "Dạ vâng".

Ngày đầu tiên đi làm thoải mái hơn nhiều so với Nguyễn Tồn Vân tưởng tượng, không có nhiệm vụ cụ thể, phần lớn thời gian đều dành cho việc sắp xếp máy tính, nghe huấn luyện và hoàn thành các thủ tục.

Càng gần đến giờ tan sở, Nguyễn Tồn Vân càng lo lắng.

Cậu nhận ra mình sợ hãi không phải vì công việc, mà là nhu cầu giao lưu, hợp tác và xây dựng mối quan hệ tốt với đồng nghiệp.

Sáu giờ kết thúc công việc, Nguyễn Tồn Vân lấy điện thoại di động ra, gửi cho Từ Phi Phi một tin nhắn WeChat.

Tồn: [Tôi không đi được rồi, đồng nghiệp mời đi ăn tối, không thể đến căn cứ bí mật QAQ]

Tồn: [Xin lỗi nhaaaaa, cuối tuần này tôi nhất định sẽ đi với cậu!]

Phi quá đẹp trai: [ Nên đến vẫn phải đến // cún con quỳ xuống ôm mặt //]

Phi quá đẹp trai: [Chỉ là một bữa ăn thôi mà, yên chí.]

Tồn: [Bọn họ nói đây là tiệc chào mừng tôi, nhưng tôi cảm nhận được vẻ nhiệt tình của họ, làm ơn đi, thả tôi đi nhé?]

Phi quá đẹp trai: [Hahaha // cún con vỗ tay // ]

Tồn: [ Muốn khóc quá, tôi muốn chữ ký của thầy Đản aaaa]

Phi quá đẹp trai: [Nếu tôi rút được tranh kèm chữ ký thì chắc chắn sẽ đưa nó cho cậu, giá hữu nghị là 3000 NDT, người anh em tốt ạ. ]

Tồn: [Cảm ơn rất nhiều, anh em tốt. ]

Tồn: [Nhưng nếu như cậu thực sự rút được...]

Tồn: [10000 NDT tôi cũng nguyện ý mua. 】

Nguyễn Tồn Vân vừa nhắn xong những lời này bèn nghe thấy một đồng nghiệp ngập ngừng hỏi: "Giám đốc Tần, tối nay anh có rảnh không ạ?"

Chúc Phương áp dụng mô hình cấu trúc phẳng (*). Tuy Tần Phương Luật là CTO nhưng không có phòng làm việc riêng, ngồi ở một bàn làm việc mở như những nhân viên bình thường khác, chỉ cách Nguyễn Tồn Vân ba lối đi.

(*): Các công ty áp dụng hình thức tổ chức theo cấu trúc phẳng thường không có chức danh công việc. Tất cả mọi người trong tổ chức đều bình đẳng với nhau. Hình thức tổ chức công ty theo cấu trúc phẳng còn được gọi là tổ chức tự quản lý. 

Tần Phương Luật đang thu dọn đồ đạc thì nghe thấy lời này, ngước mắt lên.

Đồng nghiệp tiếp tục giải thích: “Không phải hôm nay tổ của chúng ta có đồng nghiệp mới sao ạ, Tiểu Nguyễn ấy, chúng tôi định chuẩn bị mở tiệc hoan nghênh cậu ấy."

Một tay Tần Phương Luật cầm cặp tài liệu màu đen, liếc nhìn Nguyễn Tồn Vân từ xa, nhẹ như lông hồng.

Giọng anh rất bình tĩnh: “Xin lỗi, tối nay tôi không rảnh.”

Câu trả lời đã nằm trong dự liệu, các đồng nghiệp gật đầu, chào tạm biệt Tần Phương Luật.

Tần Phương Luật cầm cặp tài liệu đi ngang qua Nguyễn Tồn Vân, nhìn thẳng về phía trước, mang theo một luồng gió mát mẻ.

Bên trong cặp tài liệu màu đen ấy có năm bức tranh vẽ kèm chữ ký tinh tế.

Chữ ký tiếng Anh trang nhã: BALLS.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp